Nguyễn Ngọc Tư (sinh năm 1976 tại xã Tân Duyệt, huyện Đầm Dơi, tỉnh Cà Mau) là một nữ nhà văn trẻ của Hội nhà văn Việt Nam, được biết đến nhiều nhất bởi tập truyện gây tranh cãi mang tên Cánh đồng bất tận. Tập truyện, dù vậy, đã nhận được giải thưởng của Hội nhà văn Việt Nam năm 2006 và truyện ngắn Cánh đồng bất tận được chuyển thể thành phim điện ảnh cùng tên đạo diễn bởi Nguyễn Phan Quang Bình năm 2010. Hiện cô đang sinh sống và công tác ở Đầm Dơi, Cà Mau.
Tác phẩm Ngọn đèn không tắt (2000) Ông ngoại (2001) Biển người mênh mông (2003) Giao thừa (tập truyện ngắn, 2003, tái bản 2012) Nước chảy mây trôi (tập truyện ngắn và ký, 2004) Cái nhìn khắc khoải Đau gì như thể (truyện ngắn-giải ba cuộc thi truyện ngắn của báo văn nghệ năm 2004-2005) Sống chậm thời @ (tản văn, 2006) - đồng tác giả với Lê Thiếu Nhơn Sầu trên đỉnh Puvan (2007) Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư (tập truyện ngắn, 2005) Cánh đồng bất tận (tập truyện ngắn, 2005) Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư (tạp bút, 2005) Ngày mai của những ngày mai (tạp bút, 2007) Gió lẻ và 9 câu chuyện khác (tập truyện ngắn, 2008) Biển của mỗi người (tạp bút, 2008) Yêu người ngóng núi (tản văn, 2009) Khói trời lộng lẫy (tập truyện ngắn, 2010) Gáy người thì lạnh (tản văn, 2012) Bánh trái mùa xưa (2012) Sông (tiểu thuyết, 2012) Chấm (thơ, 2013) Đảo (tập truyện ngắn, 2014) Trầm tích (tập truyện ngắn, 2014), ra chung với Huệ Minh, Lê Thuý Bảo Nhi, Thi Nguyễn. Đong tấm lòng (gồm hơn 30 tản văn), Nhà xuất bản Trẻ, 2015 Không ai qua sông (tập truyện ngắn, 2016) Cố định một đám mây (tập truyện ngắn, 2018)
"Bông lau, sậy đẹp nhất là lúc đang tàn, lúc đang phai. Dường như có vài thứ giống vậy, như mùa thu, pháo hoa, giao thừa, tiếng chuông chùa... lúc đẹp là lúc mất. Chẳng hiểu đẹp để mất hay vì biết sẽ mất nên đẹp." • Nên Tư viết toàn thứ đẹp, mà đẹp ở trong đầu, xa xăm hồi đó. Gió chướng lạc xạc, cái vạc cau, hàng ba bông giấy, khạp nước mát lành,... đều hầu như mất tăm mất tích giữa thời buổi này. Niềm vui thơm thảo toàn thuộc về kỷ niệm, là cái thứ nuôi dưỡng tâm hồn khi đương hồi mất mát. Những bổi hổi bồi hồi giờ văng vẳng tận đâu. Nghe cái tựa bánh trái tưởng ngọt ngào vầy chứ đa phần toàn buồn, buồn thắt thẻo. • Nhưng nghĩ lại vẫn còn nhiều thứ lấp lánh. Ấy là tuổi thơ ngọt lừ mứt Tết, là sân vàng nắng mới, là tát đìa nướng cá thơm lừng, trốn đòn ngủ tròn ủm bụi rơm. Là cái cười giòn của chợ chồm hổm thuở tinh sương, của trong veo lục bình tím, của mùa gió tao tác thả diều, dí bắt, mệt mà vui. Thảy đều còn đó, dù lác đác, nhưng vẫn lung linh. • Cái gì đã qua, đã cũ, nhớ lại đều đẹp, đều nghẹn. Nhưng thà có cái để nhớ, còn hơn không.
Hôm qua mình nói với bạn trai, em đọc truyện Nguyễn Ngọc Tư, lần nào cũng khóc, biết vậy mà vẫn đọc. Nghe cái tên Bánh trái mùa xưa cứ tưởng là những món ăn dân dã miền Tây, miệt vườn đất Mũi, nhưng thật ra đó vẫn là câu chuyện về những kiếp người cực khổ, lầm lũi, phất phơ như gió chướng. Và những hào nhoáng của Sài Gòn chẳng có mặt ở đây, dù có được nhắc tới hay không.
Ngày xưa còn thơm thảo, ngày nay đất chật người đông, cuộc sống vất vả. Người lo xa thì khổ, mà không lo xa thì lại cực. Những gì đã qua đa số là kỷ niệm đẹp còn sót lại.
Đây là lần đầu tiên mình đọc văn của Nguyễn Ngọc Tư & cũng là lần đầu tiên được mở mang tầm mắt về miền Tây Việt Nam. Đọc sách mà mình cứ “Oh, Ah”… “Hoá ra ở Việt Nam có 1 vùng như vậy, ở đó họ sống như vậy, nghĩ như vậy”. Không hẳn là mình không biết sự nổi tiếng chất phác, thẳng thắn của người miền Tây, cũng không hẳn mình chẳng biết gì về đặc sản, thời tiết, địa lý…ở đấy (thậm chí hồi bé mình còn từng đi chơi miền Tây rồi luôn!), nhưng mà đọc quyển này thực sự nó tạo cho mình cảm giác khá khó tả: vừa mới lạ, mà lại có phần gần gũi thân thương :”) Có lẽ vì chị Tư mô tả khác lạ hơn từ góc nhìn của người trong cuộc (chứ k phải 1 du khách xa lạ như mình), và cũng có thể do chất văn đặc biệt vốn nổi tiếng bấy lâu. Qua quyển này cũng thấy chị Tư yêu quý & trăn trở nhiều về những giá trị, thiên nhiên, lối sống miền Tây - quê hương chị. Sách không dài, tuyển tập nhiều bài ngắn. Đáng đọc để yêu thêm quê hương, đất nước Việt Nam :)
Đọc sách của cô Tư trên đường đi về miền Tây, thấy thương mà thương chi lạ. Chuyện của cô Tư xưa giờ vẫn vậy, những con người cũ, những câu chuyện cũ, mà sao cứ muốn đọc hoài không chán, lạ ghê.