A perfect mix between Chinese versions of The Girl with the Dragon Tattoo and Silence of the Lambs.
Three young women are found dead one after another in Jiangbin City, each horribly murdered and disemboweled in her home. Police investigations reveal that the killer is a monster who likes to mix milk together with human blood—and then drink it. Is he some kind of immortal vampire, straight out of legend? A series of four rape and murder cases surface in Changhong City. All of the victims are white-collar workers between the ages of twenty-five and thirty. A graduate student at the top of his class suddenly goes mad and begins attacking his friends and fellow classmates.
After a succession of seemingly unrelated homicides occurring not far from the city, the police are still completely at a loss. A television viewer sends in a letter with a sketch of what he claims is the murderer's face. Intrigued, the chief of the Public Security Bureau seeks out the author of the letter, and to his surprise it is a reticent, anti-social university student—Fang Mu.
After the killer is executed, however, another spate of homicides begins to crop up. Was Fang Mu mistaken? Following deductive reasoning, he realizes that the ultimate victim will be Fang Mu himself. Can he "profile" this monster and discover his true identity before it's too late?
Lei Mi, formerly known as Liu Peng, a teacher of criminal psychology at China Criminal Police University, is well versed in both criminal psychology and forensic science. His career has given him insight into all sorts of crime, perhaps more so than most people learn in a lifetime. Having become known across the internet for psychological thrillers such as his Criminal Minds series, he has attracted countless fans. His major works include The Seven Readers (published as a serial novel from July to September 2006 in Legends from Today and Ancient Times: End of the Month Stories, and won their prize for best suspense story of 2006), Profiler, Skinner's Box, Blade of Silence, and City Lights. Lei Mi currently teaches in Shenyang.
Fang Mu is a young criminology student who survived in the past a serial killer. After that case, he is very interested in criminal profiling.
When the city is shocked by a new series of gruesome murders when the killer is drinking victims' blood, he offers the police his services in profiling and helps to solve the case. A letter is sent to the college and it starts a series of dramatic events.
The book gives a lot of details about criminal profiling and tells stories about some famous serial killers.
Fang Mu is a young bright man who is different from other students around him. It takes him time to make friends and start a relationship. Life on the campus is described in detail and it is showing better the contrast between his unusual mind and the desires of a young man.
The author, a teacher of criminal psychology at China Criminal Police University, has done a very good job in this book and made it a page-turner with a lot of twists and unexpected events.
Initially, I was intrigued by the fact that the author of the book is a professor of criminal psychology at the University of Criminal Police. But alas, all these psychological setups do not really save the text. The characters are extremely naive and live by the rules necessary for the author to bring his plot to life. The story is narrated by a Chinese student, not a very pleasant (leave me alone, I'm so mysterious) moderate sociopath with pronounced PTSD. The local police can't handle the seasonal influx of maniacs and constantly pull our hero out of class to have him close his eyes and profile the killer, and immediately tell them where to find him. Meanwhile, every time the hero sees a corpse, he cries and throws up. The abundance of details: dismembered bodies and blood mixed with milk in a glass, etc, all of which look like props for a second-rate slasher. All these tired clichés: "Guess the maniac, prevent the murder," "the five-pointed star is the trademark of the famous Night Stalker," "the criminal suggests playing a game" — overall, no comment. This was my Saturday sermon, peace and goodness to all.
4.5* Cũng hay phết :))) Cốt truyện hấp dẫn, diễn biến tình tiết nhanh, tâm lý nhân vật ấn tượng, động cơ - hành vi - phân tích lý giải đều khá logic.
Á, mình đã đọc một lèo hết cuốn này trong vòng 10 tiếng trên tàu từ HCM -> Phú Yên. Tàu tối thui, máy lạnh phả ầm ầm xuống mặt, 2 đứa bạn đã ngủ chèo queo, còn thêm 1 chàng trai xa lạ giường bên ngáy át cả tiếng bánh xe lửa miết xuống đường ray quả thật là một trải nghiệm lạ lùng :v
Nói gì thì nói tụi tàu viết sách giải trí khá là hấp dẫn, đọc rất lôi cuốn nhất là thể loại kinh dị, trinh thám.
Thỉnh thoảng đọc cũng giảm stress. Quyển này nghe nhiều, đọc cũng hấp dẫn, có điều xem nhiều phim trinh thám Mỹ quá rồi nên không tạo cảm giác mạnh nhiều.
Đây là cuốn sách đã mở đường cho mình đến với seri truyện của Lôi Mễ nói riêng và thể loại trinh thám kinh dị nói chung. Mọi thứ đều hấp dẫn mình. Lôi cuốn đến từng chi tiết. Trinh thám nhiều hơn kinh dị, nhưng nếu đọc ban đêm vẫn có cảm giác ớn lạnh. Đặc biệt là tác giả thành công xây dựng nhân vật Phương Mộc, một điểm hay nữa là tác giả đi sâu vào việc phân tích tâm lý tội phạm, cái này còn khá mới mẻ với mình. Tác giả kể chuyện theo lối đan xen, khiến người đọc càng thêm hồi hộp, càng đọc càng thấy vỡ òa ra nhiều thứ. Phải công nhận một điều rằng hiểu biết của Lôi Mễ quả thật là sâu rộng, bởi tâm lý con người là bể sâu không đáy, nhìn vào đó để nắm bắt con người quá là không hề dễ, người làm được điều đó quả thực phải có năng khiếu bẩm sinh, và đi vào con đường đó là điều gian khổ mà không ai cũng có đủ dũng cảm chấp nhận. Phương Mộc đã được cảnh báo về điều đó, nhưng anh vẫn chấp nhận, bởi anh biết, chỉ có thể khoác lên mình tấm áo công lý, anh mới có thể bảo vệ người mà mình yêu thương, và cả chính mình.
Cuốn sách rất rất rất tuyệt. Ngoài trừ một điểm còn chưa được đấy là cái bìa của sách xuất bản ở Việt Nam quá xấu, không đi đúng nội dung sách, gây hiểu nhầm, quả thật là nếu thấy ở nhà sách thì cá là mình chẳng bao giờ đụng đến, thật may là mình đã đọc nó bằng ebook !
Chuyện hấp dẫn bởi những yếu tố kinh dị. Nhưng mình đọc trinh thám Âu Mỹ rồi thì k cảm thấy nhiều logic ở đây. Mình thích đọc kiểu các chi tiết mỗi nơi dc ghép thành một bức puzzle ý. Xin phép được dừng đọc Lôi Mễ tại đấy. That's enough.
Thấy tội mấy nhân vật trong truyện này quá à, Phương Mộc y như Conan luôn nhưng bị cái các nhân vật chết đều là bạn bè thân thiết, còn là vì PM mà chết nữa, bảo sao không ám ảnh day dứt được. Phải đứa tâm lý yếu như mình chắc mình chết luôn á chớ. Rồi thấy tội Mã Khải với Mạnh Hàm Triết quá, sao đọc trinh thám nhiều quá thấy sợ đi điều trị tâm lý thôi miên quá, đọc/xem cái nào thấy bệnh nhân đều bị bác sĩ điều khiển á. Nghe danh Lôi Mễ đã lâu giờ mới được diện kiến, cũng khá mãn nhãn đó. Thích hợp để những lúc đọc triết hay đạo lý gì đó chán đọc thì nhảy qua (à do mình cứ switch qua lại vài cuốn cứ ko focus 1 cuốn ấy) Điểm trừ chắc là chết nhiều quá, hút thuốc cũng nhiều quá, nhìu chi tiết cũng xàm quá
Khá hấp dẫn. Nhân vật chính, vai thám tử trong series là Phương Mộc - một nghiên cứu sinh ngành tâm lí học tội phạm. Cậu này không hẳn là một thám tử tài ba. Tính tình trẻ con, sống tình cảm, chỉ là có chút năng khiếu điều tra tội phạm.
Việc xây dựng nhân vật không quá tài hoa phần nào giúp câu chuyện trở nên thực tếvà thú vị. Điểm cộng là nhịp truyện lôi cuốn. Nhưng ngoài ra không có gì đặc sắc lắm.
nếu mình là Phương Mộc chắc mình xỉu ngang mất, đọc truyện buổi tối mà sởn cả da gà. Mình cảm thấy Phương Mộc rất đáng thương, luôn cô độc, luôn phải tự mình tìm kiếm sự thật, phải đối mặt với nỗi đau và cơn ác mộng mỗi tối. Thương giáo sư, thầy rất tốt, cũng rất giỏi.
4.5/5 Man rợ, tàn khốc và "đẫm máu". Mình xem phim trước rồi mới đọc sách nhưng độ hồi hộp vẫn cứ 10/10. Đặc điểm của trinh thám trung quốc đa số sẽ có nhiều hình thức biến thái mà người bình thường không thể nào nghĩ ra được :))). Mình thích ở sách nữa là phát hoạ (?) chân dung tội phạm, dựa vào hình thức gây án để suy đoán tính cách, thói quen sống của hung thủ, ĐTĐM đề cập tới mảng này khá nhiều.
Nhân vật mình thương nhất là bạn gái đã mất của nv9, những tình tiết khác có thể quên chứ cái chết của nv này buồn lắm :((.
Phim cũng khá hay, hồi đợt xem tới cái tập mà lột da xong đeo máy nghe nhạc ta nói ám ảnh cả tuần hơn, camera quay hơi lắc nhưng tình tiết giống truyện tương đối.
(review này dựa vào cảm giác đọc cách đây 5,6 năm gì đó khi mới chập chững đọc trinh thám thoai 🙏)
I downloaded this book when it was on a free promotion because it was compared to The Girl with the Dragon Tattoo, which I loved.
The first thing to note about this book is that it is gruesome. From the very first few pages, there are graphic images described that were enough to make me wrinkle my nose in disgust. It got a little hairy, even from the beginning.
Another thing to note is that this is a translation, so some of the phrasing is a bit weird. There are times when words aren't quite right and some of the punctuation is a bit off. This doesn't detract from the story too much, but it is something to be aware of if this kind of thing bothers you.
The timeline in this book is a bit ambiguous, and it often left me feeling a bit confused on what had happened when. This does take away from the reading experience some because I felt like I couldn't quite keep up with what was happening all the time. There are also times when Fang Mu is dreaming or having near hallucinations while awake, and some of those are also difficult to keep up with. By the end of the book, the timeline was much more clear, as were the divisions between reality and imagination.
There were moments in the book where the author incorporated some personality and character development, which was interesting but often felt out of place. The rest of the book was so clinical and to the point that these scenes were out of character for the author and didn't fit with the rest of the book very much. By the end of the book, the parts that were more personal and that developed characters felt more seamless.
All of that being said, this book was really intriguing. Fang Mu works with the police to help profile serial killers, and of course he gets it right every time. His skill set is impressive and when he explains how he came up with each part of the profile, I nod my head along with him because of how logical it is.
I don't think this book is quite on par with The Girl with the Dragon Tattoo, but it was worth reading. If you are interested in crime books, you should consider picking this one up.
This book is vastly overrated. The blurb sets a high bar by comparing it to “The Girl with the Dragon Tattoo” and “Silence of the Lambs,” but it’s really not in the same league. While those classics are defined by their shocking, genuine, and atmospheric qualities, “Profiler” feels more like a pulpy, almost-cinematic experience in the vein of “Pulp Fiction” or the TV series “Hannibal,” offering little more than ugly details of the crimes.
While it’s not a complete bust – the bigger part of the book is actually quite readable – I really struggled to get through the last third. The contrast is made more apparent by the main character’s easy success with the first two crime series, followed by a sudden struggle with the third. The logical investigation disappears, replaced by pathetic dialogue and a focus on emotions.
So overall it is too overrated and creates the wrong expectations. Is it bad? Not necessarily; someone may really like it. But after struggling to finish the last part of the book, I can say it’s just not my cup of tea.
Mình thấy cái dở nhất của nhân vật Phương Mộc là anh ta thích hành động một mình. Khi phát hiện ra hung thủ mô phỏng đại hiệp Hô Lan ở "bài thi" cuối cùng, nếu anh ta chịu bình tĩnh lại và nói với những người cảnh sát đang trực trong ngôi trường để cùng nhau đi tới căn hầm, thì có thể đã cứu được thầy Kiều, cũng như bắt sống được hung thủ rồi. Ở Độc giả thứ 7 cũng vậy, nếu Phương Mộc không một mình đi tìm Ngô Hàm, thì có thể nào Tôn Mai, Vương Kiện với Chúc tứ đệ sẽ không phải chết không?
Thái Vĩ đúng là một người cảnh sát hết sức kiên nhẫn với Phương Mộc :)) cũng như tin tưởng anh ta gần như tuyệt đối. Hi vọng niềm tin đó của anh về sau sẽ không khi nào sai chỗ 😁
Đọc xong câu chuyện mà thấy thương Mạnh Phàm Triết ghê.
"Nhà là gì? Bữa cơm nóng hổi vẫn còn bốc khói, đôi dép đi trong nhà ấm áp, chiếc giường thân quen, còn có cả lời trách móc của bố mẹ. Có lẽ, khi Mạnh Phàm Triết ngồi trên chuyến tàu này trở về nhà, chắc cũng có thứ tâm trạng này."
This entire review has been hidden because of spoilers.
Mô típ tội phạm thiên tài và thám tử lừng danh đấu trí với nhau không còn xa lạ trong truyện trinh thám. Nhưng người Trung Quốc luôn có cách thể hiện thành những bi kịch không thể tránh khỏi. Hung thủ của loạt án mạng giết người hàng loạt tưởng như không liên quan gì đến nhau, lại đáng sợ và lạnh lùng đến thế. Không thể phủ nhận tài năng của hắn, ngang ngửa, hay thậm chí là vượt mặt Phương Mộc.
* Quotes:
“Có một kiểu truyền miệng rất lãng mạn: Con người sau khi chết, sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời, có thể soi sáng cho người thân, và cũng soi sáng cho cả kẻ thù.”Có thật là thế? Hay đây chỉ là một cách để cho con người ta có thể tự an ủi chính bản thân?
"Có một số việc, đã để mất đi, là một đời. Có một số người, nếu mất đi, sẽ không bao giờ còn nữa".
Không như tưởng tượng ban đầu. Chẳng biết nói sao nữa. Title này biết đến cũng được vài năm rồi mà giờ mới đọc. Thế nên cứ suy nghĩ trong đầu về bối cảnh là một ngôi trường cấp 2, 3 gì đó với tờ để thi đẫm máu được tìm thấy trong cặp nạn nhân (lại lảm nhảm •_•) cơ mà cuối cùng lại trở thành vụ giết người liên hoàn. Được cái cách viết gọn gãy nhưng chẳng sâu sắc mấy. Mấy cách chết cũng viết không tì mỉ nên không thấy ấn tượng. Tâm lý nhân vật cũng không rõ ràng. Đọc cả câu chuyện chỉ thấy thương Phương Mộc vì anh chàng này rất cô độc, rất tội đó bị bạn bè xa lánh chứ chẳng thấy ấn tượng lắm về gánh nặng mà anh ta phải chịu (mối tình đầu chết thảm,...). Cái vụ khắc họa tâm lý tội phạm gì đó đúng là quá cao siêu, đọc thấy thâm thuý ^_^ Lâu rồi mới có hứng review nên viết ngắn gọn ¥_¥
Quá tuyệt vời cho một cuốn trinh thám kinh dị. Trừ những chi tiết nsfw trong các vụ án ra thì hầu hết nhân vật trong truyện đều được xây dựng khá đời thường, gần gũi người đọc. Hơi không thích Thái Vĩ một chút vì anh này xuất hiện nhiều tương đương Phương Mộc nhưng lại vô dụng cực kì!! Mình thì mình đánh giá cuốn này hay hơn Hannibal cả về mặt trinh thám lẫn kinh dị; cơ mà không nên đọc ban đêm nhé vì thật sự có nhiều tình tiết tởm lắm ý :)
Let's be completely clear, at least one star is for its Chinese origin, for the atmosphere that felt authentic and at the same time different from my own student experience. But I wasn't a big fan of it as a mystery. It features some things I often dislike: madness as a cause and the master criminal playing games against the master sleuth. The characters were reasonably fleshed out and believable. The style, though, vacillated between bland and awkward, and I don't think it's the translation.
Không quá khó để đoán được hung thủ là ai, nhưng những tình tiết trong truyện vẫn rất ly kì, hấp dẫn và có phần kinh dị. Ban đầu đọc khá nhàm chán nhưng càng về sau thì càng lôi cuốn, và hơi rùng mình!
- Căng thẳng, kịch tính - Miêu tả tâm lý Phương Mộc siêu kỹ - Hấp dẫn hơn "Họa sĩ vẽ chân dung tội phạm" - Tính giải trí cao
Điểm (-):
- Hút thuốc nhiều quá các bạn ạ. Mà hút thuốc thì là trigger với mình, cứ đọc là tự động khó chịu. Nhân vật chính hút nhiều, các nhân vật nam phụ cũng hở tí là hút. Chỉ có nhân vật nữ không hút (???). Coi như mình có thiên kiến, người dựa dẫm quá nhiều vào thuốc lá là người có phương thức đối phó với stress không đúng cách. Hơn nữa, Phương Mộc rõ ràng có bóng đen quá khứ ám ảnh, mình tự hỏi người có vấn đề tâm lý không ổn định như thế này mà cho tiếp xúc nhiều với các vụ án tâm lý hung thủ lệch lạc cũng được à?
- Thanh niên phác họa tâm lý thiên tài cũng không tránh khỏi tính ngu bất diệt của các nhân vật chính có plot armor: + Đang nguy hiểm thì chơi đùa trốn cảnh sát với gái. Mấy trang trước thì nghĩ bọn họ thật vất vả. Gì vậy anh, ngụy quân tử?! + Mới đang học thạc sỹ mà tự cao tự đại, coi mình như cái rốn vũ trụ. Đi đến đâu cũng không có tôn ti trật tự, nguyên tắc làm việc trong ngành gì cả. Thích nói gì thì nói, thích làm gì thì làm. Đừng trách cảnh sát không tin tưởng vào phác họa tâm lý. + Tại sao nguy hiểm rõ rành rành mà vẫn một mình đi cứu người, anh ơi anh có phải batman, siêu nhân, super saiyan đâu, ít nhất thì làm ơn báo cảnh sát một tiếng giùm. Người thì chưa chắc cứu được mà hại bản thân, hại chết thêm ông thầy. + Cả thế giới này nhân vật chính là khổ nhất nhưng cũng may mắn nhất. Phương Mộc từ đầu tới cuối sách sống khép kín, bị động, nhưng may mắn là vẫn được người khác dành cho tình cảm rất nhiều.
- Mong chờ phần đặc tả tâm lý của hung thủ nhưng kết cho chết luôn. Khỏi phải viết. Nhớ lại thì vụ Mã Khải viết gì, Phương Mộc chưa đọc cũng đốt luôn. Thế mà cũng bày đặt hứng thú với tâm lý tội phạm.
- Cảnh sát chẳng kiểm tra cái gì sất. Toàn vụ án liên quan đến đại học J, rồi manh mối từ phác họa tâm lý tội phạm của Phương Mộc + tội phạm hiểu biết rất nhiều về tội phạm/vụ án mà không sàng lọc được một số kẻ tình nghi? Toàn lấy lý do là người trong trường cậu đông thế biết làm thế nào? Đông thì đông, đầu mối có thì vẫn hơn là chỉ cử người gác, rung đùi (thậm chí còn không rung cây) đợi khỉ chứ. Đọc mà bực mình thay cho đội ngũ cảnh sát. Cảnh sát chắc chỉ khá hơn sau khi Phương Mộc gia nhập đội ngũ thôi nhỉ?
Túm cái quần, kết dở và một đống điểm (-) nhưng độ cuốn thì không thể phủ nhận.
1. Cuốn này lấy motif giống bộ phim Copy Cat (1995), vì đã biết được motif này rồi nên khoảng đầu truyện không có gì gây được ấn tượng với mình.
2. Bối cảnh tác phẩm là thời đại không phổ biến công nghệ an ninh và phương pháp điều tra còn thô sơ cho nên phần nào khắc phục được những lỗ hổng trong cốt truyện, đồng thời tạo thêm nhiều đất diễn cho nhân vật chính.
3. Mức độ của các vụ án này có nhẹ nhàng, đơn giản, cao siêu và cả ghê tởm. Cảm xúc phản ảnh đi từ lạnh sống lưng cho đến ám ảnh. Lâu lắm rồi mới có một cuốn sách khiến mình rợn đến vậy, đọc mà cảm giác có người nhìn mình từ sau lưng, không nơi đâu là an toàn.
4. Càng đến gần đoạn kết thì câu chuyện càng "xuống cấp". Độc giả đọc có khi đầu nảy số còn nhanh hơn cả nhân vật chính.
5. Hào quang vai chính là yếu tố then chốt của vụ án này :)) Khi năng lực thiên phú không có đất dụng võ thì liền có ngôi sao may mắn.
6. Đoạn kết bị nhảm. Hung thủ có động cơ gây án rất vớ vẩn, đã mờ nhạt lại còn tự hủy. Cảm giác không được thuyết phục lắm.
7. Bộ phim chuyển thể của tác phẩm Evil Minds (2015) cải biên nhiều chi tiết. Nói chung là tệ.
Tuyệt vời ông mặt trời, lại đọc 1 lèo hết tập trong ngày luôn. Tập này các vụ án kinh dị, giải thích lô gic, nhiều yếu tố tâm lý tội phạm. Phương Mộc bắt đầu hành trình tiến hóa, thăng cấp, tuy vẫn hơi emotional nhưng đỡ sướt mướt hơn rồi và được thể hiện trọn vẹn tài năng của mình luôn. Tập nào trong series cũng có bộ đôi phá án nhưng chắc chắn bộ đôi tập nè là best. Hhuhu Thái Vỹ x Phương Mộc đỉnh cao. Thái Vỹ vừa tốt vừa gần gũi, giống một người anh trai của PM í, tập 1 Hình Chí Sâm cũng hay, supportive nhưng vẫn thấy có khoảng cách rõ rệt giữa 2 người Chi tiết đã nhất trong truyện này chắc chắn là đoạn cuối truyện rồi, PM xử ngọt Tôn Phổ dưới hầm. Hic cảm động, kiểu đây mới là thực thi công lý ấy. Tập nè chắc đồng hạng tập 4, no 1 trong tym mình
This entire review has been hidden because of spoilers.
lướt loạt topic trinh thám, cái tên được recommend nhiều nhất luôn là Đề thi đẫm máu. nghe bảo đây là cuốn nổi bật nhất sự nghiệp Lôi Mễ và mọi người đều đánh giá cao, nên đã kì vọng tối đa. nhìn chung thì cách tác giả xây dựng các tình huống và hết nút thắt này đến nút thắt khác đỉnh vô cùng, tuy nhiên phần do mình quá mong chờ vào plot twist, tâm lý chung khi đọc thriller mà :))), nên cách gỡ nút có vẻ hơi chóng vánh và kết truyện làm mình hụt hẫng hẳn. kiểu như sao thủ phạm bày ra cả ván cờ lớn thế rồi mà chốt hạ bằng quả lộ diện nhạt nhẽo nóng vội thế, và kiểu chính nghĩa trong truyện chiến thắng có hơi nhanh, hơi đơn giản ... nếu truyện khép lại với một cái gì đấy đủ mạnh, đủ sâu thì đã rate 5*. bộ này hay, nhưng chưa hẳn ấn tượng đối với mình.