Louis Cha, GBM, OBE (born 6 February 1924), better known by his pen name Jin Yong (金庸, sometimes read and/or written as "Chin Yung"), is a modern Chinese-language novelist. Having co-founded the Hong Kong daily Ming Pao in 1959, he was the paper's first editor-in-chief.
Cha's fiction, which is of the wuxia ("martial arts and chivalry") genre, has a widespread following in Chinese-speaking areas, including mainland China, Hong Kong, Taiwan, Southeast Asia, and the United States. His 15 works written between 1955 and 1972 earned him a reputation as one of the finest wuxia writers ever. He is currently the best-selling Chinese author alive; over 100 million copies of his works have been sold worldwide (not including unknown number of bootleg copies).
Cha's works have been translated into English, French, Korean, Japanese, Vietnamese, Thai, Burmese, Malay and Indonesian. He has many fans abroad as well, owing to the numerous adaptations of his works into films, television series, comics and video games.
金庸,大紫荊勳賢,OBE(英語:Louis Cha Leung-yung,1924年3月10日-2018年10月30日),本名查良鏞,浙江海寧人,祖籍江西婺源,1948年移居香港。自1950年代起,以筆名「金庸」創作多部膾炙人口的武俠小說,包括《射鵰英雄傳》、《神鵰俠侶》、《鹿鼎記》等,歷年來金庸筆下的著作屢次改編為電視劇、電影等,對華人影視文化可謂貢獻重大,亦奠定其成為華人知名作家的基礎。金庸早年於香港創辦《明報》系列報刊,他亦被稱為「香港四大才子」之一。
If I can only recommend one wuxia novel for non wuxia-fans, I highly recommend this novel.
I separate my wuxia story readings life experience into two eras: before I read TLBB, and after I read it.
TLBB is the most epic single-novel wuxia story up to I write this review. It is not just an epic story, but also has consistently good main plots (this story has three main characters) and sub-plots until the end. Many epic wuxia stories has good starts but then become boring after one-third of the novel.
For people who don't know the writer, Jin Yong, a lot of wuxia fans cannot recommend enough Jin Yong's wuxia stories. I think Jin Yong has the best character development in wuxia genre. TLBB is also one of Jin Yong's best 3 works. The other two are: 笑傲江湖 The Proud Smiling Wanderer and The Deer and the Cauldron, Vol. 1
After I read this novel, I re-evaluate my previous wuxia readings. As in fantasy genre where J. R. R. Tolkien's LOTR is regarded as a standard and many great fantasy novels still compared to LOTR, I compared wuxia stories with TLBB, especially the epic wuxia stories.
Besides the plot, TLBB also entertains with many magical martial arts techniques. I believe this novel can be categorized as an epic fantasy with its unrealistic martial arts. I share you some magical aspects: martial artists who carry a human body and still can leap hundreds of meters, martial technique to suck enemies strength, and Da Li royal family members who can paralyze their enemies by pointing one finger to the enemies.
một thế giới hùng vĩ mà bây giờ nghĩ lại chắc không có bộ tiểu thuyết (kiếm hiệp hay không) nào mình từng đọc có thể vượt qua o.o lúc thích Kiều Phong khi thích Đoàn Dự, chưa bao giờ để ý Hư Trúc nhưng mà đọc Trần Mặc rồi mới thấy Hư Trúc hay và đẹp thế nào :D nhưng nghe Murakami bảo: "cái gì không nói mà không hiểu thì dù có nói hết nước miếng cũng không thể hiểu được" nên túm lại là vẫn thích Kiều Phong với Đoàn Dự thôi à =)) à quên, lớn lên thích Vương Ngọc Yến nữa haha
This is the book with the most highlighted parts in my Kindle so far. Coated in Buddhist concepts, it let readers reflect for themselves the uncertainty of life. My key take-out is probably the reminding of when and how to let go, an art which may cost a lifetime or more to deeply perceive.
The book is a tragic song of life, with all kinds of colour, but it wraps readers with a calm feeling of awareness. Suggested for beginners of Buddhist and meditators or anyone who like to ponder over life nature.
Biết tới Kim Dung từ những bộ phim kiếm hiệp thời thơ ấu. Thiên long bát bộ là bộ sách truyện chữ đầu tiên của Kim Dung mình đọc. Trước đó là truyện tranh (bộ Tiếu Ngạo Giang Hồ). Tới bấy giờ không nhớ chính xác đã đọc lại 7 hay 8 lần bộ này. Đủ cả 3 lần edit của Kim Dung. Những ấn tượng đầu tiên vẫn còn nguyên vẹn. Một thế giới giang hồ hùng tráng, võ công vô song và có phần logic khi kết hợp những kiến thức đông y, mạch lạc, huyệt. Những kiến thức về thư pháp, dịch học, phật học, chủ nghĩa dân tộc có phần cực đoan của người Hán. Tất cả đều dc Kim Dung khéo léo mô tả. Để cho nhân sinh quan của cậu nhóc 17 18 tuổi ngày đó cũng hình thành theo ông. Lần đọc tiên đọc nhân vật yêu thích nhất là Tiêu Phong. Ân oán phân minh, hành xử lỗi lạc, quá nhiều bi kịch. Ông như 1 nhân vật siêu tưởng nhưng cũng gần gũi. Nước mắt đã rơi khi ông chết, khi ông tự tay giết A Châu, nước mắt cũng rơi. Cảm giác cô liêu trống vắng cùng ông. Không còn một ai bên mình, hoàn toàn đơn độc.. Rồi sau này khi kiến thức tăng lên chút, những nhân vật như Đoàn Dự cũng làm mình hứng thú. Tính cách được thâm nhiễm phật pháp thiền tông nên từ chối học võ công để sát thương. Nhưng lại yêu vô cùng ngô nghê, vô cùng si tình, tưởng như bất hạnh đường tình,nhưng sau Hư Trúc có lẽ anh chàng này may mắn hơn cả.. Vạn lời không nói được hết. Cúi đầu cảm tạ Kim Dung tiên sinh đã mang tới bao điều tuyệt diệu tùe những bộ sách kiếm hiệp của ông. Những bộ sách được đánh giá rẻ tiền như ngôn tình của Quỳnh Dao thời mới ra. Bây giờ thì những bộ sách của ông đã song hành cùng Lỗ Tấn trong sách giáo khoa của người Hán rồi..
UPDATE ĐỌC XONG LẦN THỨ 8
Không còn nhớ rõ là lần thứ bao nhiêu đọc cuốn này. tạm coi là lần thứ 8 đi. Lần đầu từ hồi 17-18 tuổi. Đọc say mê rồi khóc cũng say mê. Nhớ như in những đoạn nào nước mắt lã chã rơi xuống. Có 3 trường đoạn :
- **A Châu chết :** *Ông đánh hết chưởng này đến chưởng khác, muốn khóc nhưng không sao khóc được, bỗng nghe lạch cạch, phiến đá lan can rơi tòm xuống sông. Một ánh chớp lại bùng lên, chiếu lên mặt A Châu, nỗi thâm tình quan thiết của nàng vẫn c��n vương trên khóe miệng.* - **Đoàn Chính Thuần chết :** *Đoàn Chính Thuần tung mình nhảy lên, nhổ thanh kiếm còn cắm trên xà nhà. Lưỡi kiếm đó đã nhuốm máu Nguyễn Tinh Trúc, Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo, Vương phu nhân bốn người đàn bà, người nào cũng đã từng ông ước hẹn đến bạc đầu, thịt da chung đụng. Đoàn Chính Thuần tuy trời sinh tính phong lưu, không phải là kẻ chuyên nhất nhưng mỗi khi yêu thương ai cũng thắm thiết, một dạ chí thành, muốn đem trao hẳn trái tim cho tình nhân. Lúc này ông thấy bốn người đàn bà chết nằm dưới đất, Vương phu nhân đầu tựa vào đùi Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo gục trong lòng Nguyễn Tinh Trúc. Cả bốn người khi sống ai cũng thương yêu nhớ nhung mình, ruột đau như cắt, vui ít lo nhiều, đến cuối cùng lại vì mình mà chết một cách thảm thiết. Khi Nguyễn Tinh Trúc bị Mộ Dung Phục giết, trong bụng Đoàn Chính Thuần đã nguyện sẽ tuẫn tình, bây giờ lại càng kiên định nghĩ thầm rằng Dự nhi đã khôn lớn thành người rồi, văn võ song toàn, nước Đại Lý không sợ chẳng có một vị anh chủ minh quân. Ông quay lại nói với Đoàn phu nhân: - Phu nhân, ta quả thật đối với nàng chẳng ra gì. Trong lòng ta những người đàn bà này với nàng thật cũng không khác gì, ai ai cũng là tâm can bảo cụ, ta yêu họ với một tấm lòng thành thực mà đối với nàng cũng thật chí tình. Đoàn phu nhân kêu lên: - Thuần ca! Chàng… chàng không nên… Bà lập tức nhào về phía chồng. Chỉ nghe Đoàn phu nhân kêu lên thảm thiết, thì ra Đoàn Chính Thuần đã đâm ngược mũi kiếm vào ngực rồi. Đoàn phu nhân vội vàng rút trường kiếm, tay trái chặn trên vết thương, sụt sùi: - Thuần ca! Thuần ca! Dù chàng có đến một nghìn, một vạn người đàn bà, thiếp vẫn một mực yêu chàng. Cũng có lúc thiếp lòng dạ u mê, nổi cơn tức tối, đó cũng… đó cũng là chuyện đã qua… nhưng cũng chính vì yêu chàng… Thế nhưng mũi kiếm đó Đoàn Chính Thuần đã nhắm đúng tâm tạng đâm vào nên tắt thở ngay đâu còn có nghe ai nói gì nữa. Đoàn phu nhân quay mũi kiếm, định đâm vào ngực mình..* - **Tiêu Phong & A Tử chết :** *Tiêu Phong nói lớn: - Bệ hạ, Tiêu Phong là người Khất Đan, từng cùng bệ hạ kết nghĩa kim lan, hôm nay uy hiếp bệ hạ, thành đại tội nhân của nước Liêu, vừa bất trung lại vừa bất nghĩa, còn mặt mũi nào đứng trong trời đất? Ông giơ hai nửa mũi tên gãy, vận nội công vào, hai cánh tay giật mạnh một cái, nghe phụp một tiếng cắm thẳng vào tim. Gia Luật Hồng Cơ kêu lên một tiếng kinh hoàng, giục ngựa chạy lên mấy bước nhưng lại gò cương dừng vó. Hư Trúc và Đoàn Dự hồn phi phách tán, cùng chồm tới kêu lên: - Đại ca! Đại ca! Thế nhưng hai nửa mũi lang nha tiễn đã cắm trúng tim, Tiêu Phong đôi mắt nhắm nghiền tắt thở rồi. Hư Trúc vội xé áo ông ra toan cứu chữa nhưng vết thương ở ngay tâm tạng không còn làm gì được nữa. Chỉ thấy trên ngực ông xâm hình một con thanh lang nhe răng, thần tình cực kỳ dữ tợn. Hư Trúc và Đoàn Dự khóc rống lên, phục xuống lạy. ……. Hư Trúc, Đoàn Dự tất cả mọi người đứng vây quanh xác Tiêu Phong, người thì khóc nức nở, kẻ ngậm ngùi âm thầm rơi nước mắt. Bỗng nghe tiếng một thiếu nữ lanh lảnh kêu lên: - Tránh ra, tránh ra! Tất cả tránh cả ra! Các người làm chết tỉ phu của ta rồi, còn ở đây giả vờ khóc lóc để làm gì? Nàng vừa nói vừa hết sức xô mọi người ra chen vào, chính là A Tử. Bọn Hư Trúc chẳng ai muốn tranh cãi với nàng, thấy vậy vội dạt ra. A Tử trừng trừng nhìn vào thi thể Tiêu Phong, ngẩn ngơ một hồi, dịu dàng nói: - Tỉ phu ơi, tất cả mọi người đều xấu xa, chẳng nên chấp họ làm gì, chỉ có A Tử là thực bụng yêu thương tỉ phu thôi. Nói xong cúi xuống ôm lấy xác Tiêu Phong. Tiêu Phong thân thể cao to, nửa trên cô gái kéo lên được nhưng hai chân vẫn lệt xệt dưới đất. A Tử lại tiếp: - Tỉ phu bây giờ mới thực là ngoan, muội ôm huynh, huynh không đẩy muội ra. Phải thế chứ, thế mới là hay chứ. Hư Trúc và Đoàn Dự hai người nhìn nhau nghĩ thầm: “Nàng thương tâm quá đỗi, xem ra thần trí thất thường”. Đoàn Dự sụt sùi nói: - Tiểu muội, Tiêu đại ca khẳng khái tựu nghĩa, phổ huệ thế nhân, muội… muội… Chàng tiến đến toan đỡ lấy xác Tiêu Phong. A Tử sừng sộ gắt lên: - Huynh đừng đến đây cướp tỉ phu của ta, huynh ấy là của ta, không ai được đụng đến. ……… Bỗng từ trong dãy núi bên cạnh cửa ải có tiếng người gọi: - A Tử, A Tử, ta nghe thấy tiếng cô rồi, cô nương ở đâu đó? Cô nương ở đâu đó? Giọng nói cực kỳ thê thảm, một số đông nhận ra đó là tiếng của Du Thản Chi, người giả tên Trang Tụ Hiền cũng là bang chủ Cái Bang. Mọi người quay qua nhìn về phía có tiếng nói, thấy Du Thản Chi hai hốc mắt đen sì, hai tay cầm hai cây gậy trúc, gậy bên trái dò đường, gậy bên phải móc vào vai một hán tử trung niên, từ thung lũng đi lên. Người đàn ông trung niên kia chính là kẻ được chỉ định ở lại giữ Linh Thứu Cung Ô Lão Đại. Chỉ thấy y hình dung tiều tụy, áo quần rách rưới, thần tình ra chiều cam chịu, bọn Hư Trúc thoạt nhìn đã biết ngay Du Thản Chi ép y phải dẫn đi tìm A Tử, trên đường hẳn phải chịu nhiều đắng cay. A Tử giận dữ đáp: - Ngươi đến đây làm chi? Ta không muốn thấy ngươi, ta không muốn gặp ngươi. Du Thản Chi vui mừng nói: - A, quả nhiên cô nương ở đây, tôi nghe được tiếng cô nương rồi, sau cùng rồi cũng kiếm được cô nương. Gậy bên phải vận kình đẩy một cái, Ô Lão Đại không tự chủ chạy vọt về phía trước. Hai người chạy thật nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã đến trước mặt A Tử. Hư Trúc và Đoàn Dự còn chưa biết tính sao, thấy Du Thản Chi cùng nghĩ thầm người này cam nguyện đem hai mắt tặng cho A Tử, có liên hệ với nàng cực kỳ sâu xa, may ra có thể khuyên giải cô gái, liền lùi lại mấy bước để mặc hai người trò truyện với nhau. Du Thản Chi nói: - A Tử cô nương, cô khỏe chứ? Có ai coi rẻ cô nương không? Trên khuôn mặt xấu xí hiện lên một nét tươi vui, lại ra chiều quan thiết. A Tử đáp: - Nếu có người coi thường ta thì ngươi làm gì được họ? Du Thản Chi vội đáp: - Kẻ nào dám đắc tội với cô nương? Cô nương mau bảo tôi, tôi sẽ thí mạng với hắn. A Tử cười nhạt một tiếng, chỉ vào mọi người đứng chung quanh nói: - Tất cả bọn họ ai ai cũng khinh khi ta, ngươi giết sạch họ đi xem nào. Du Thản Chi đáp: - Vâng! Y hỏi Ô Lão Đại: - Lão Ô, ai là kẻ đắc tội với cô nương? Ô Lão Đại đáp: - Đông người lắm, ngươi giết không hết đâu. Du Thản Chi đáp: - Giết không hết cũng cứ giết, ai bảo họ dám đắc tội với cô nương. A Tử bực tức nói: - Ta hiện nay ở chung với tỉ phu, vĩnh viễn không bao giờ ngăn cách. Ngươi mau mau cút cho xa, ta không muốn thấy mặt ngươi nữa. Du Thản Chi hết sức đau lòng, lắp bắp: - Cô… cô nương không còn muốn gặp tôi… A Tử cao giọng đáp: - À, phải rồi, mắt ta là do ngươi tặng cho. Tỉ phu bảo là ta còn nợ ngươi một mối ân tình, bảo ta phải tử tế với ngươi, ta nghe thế không vui chút nào. Nàng nói tới đây đưa tay phải lên đâm luôn vào mắt mình, đã móc được đôi con ngươi, hết sức ném vào Du Thản Chi kêu lên: - Trả ngươi đó! Trả ngươi đó! Từ nay về sau, ta chẳng còn nợ nần gì ngươi nữa. Có thế tỉ phu ta mới khỏi ép ta, bảo ta phải đi theo ngươi. Du Thản Chi tuy không nhìn thấy gì nhưng nghe tiếng người chung quanh la hoảng, thanh âm đầy vẻ hoảng hốt, biết ngay đã có đột biến, nghẹn ngào nói: - A Tử cô nương! A Tử cô nương! A Tử ôm xác Tiêu Phong, nhỏ nhẹ nói: - Tỉ phu, chúng mình chẳng còn nợ nần ai điều gì. Muội muốn huynh mãi mãi ở cạnh muội, hôm nay quả đã được như tâm nguyện. Nói xong lệt sệt ôm xác Tiêu Phong bước đi. Quần hào thấy máu từ đôi mắt nàng chảy ròng ròng trên khuôn mặt trắng bệch không khỏi kinh hãi nên đi đến đâu mọi người tránh ra đến đó. Chỉ thấy cô gái đi thẳng về phía sơn cốc ở bên sườn núi. Mọi người ai nấy kêu lên: - Dừng lại! Dừng lại! Trước mặt là vực sâu. Đoàn Dự phi thân chạy tới kêu lên: - Tiểu muội, muội… Thế nhưng A Tử càng chạy nhanh hơn, đột nhiên chân đạp hẫng vào chỗ không, nhào người xuống vực sâu vạn trượng. Đoàn Dự giơ tay ra nắm lại, soẹt một tiếng chỉ nắm được chút vạt áo, đột nhiên bên cạnh có tiếng gió gấp gáp, ai đó đã bổ nhào tới, vội vàng nghiêng qua thấy Du Thản Chi cũng đã lao theo.*
Những lần đầu đọc hồi còn ít tuổi đó, lần nào đọc lại 3 đoạn này gần như cũng không ngăn được nước mắt. Sau này có thêm ít tuổi, thêm ít kiến thức thì bị ấn tượng mạnh hơn với những nhân vật bên lề như Du Thản Chi, Chung Vạn Cừu hay Triệu Tiền Tôn.. toàn mang trong mình một mối si tình vô hạn. Cả cuộc đời chỉ muốn được làm vui lòng người mình yêu. Nhân vật như Tiêu Phong đột nhiên nhân ra là người không thể nào tồn tại trên đời được. 1 nhân vật quá hoàn mỹ, anh hùng, khí khái, hiên ngang, đảm lược, võ công cao cường, chung tình dễ bảo… 1 nhân vật như vậy chỉ có thể tồn tại trong tiểu thuyết, mà trong tiểu thuyết thì kết cục của ông lại vẫn là cái chết. Ông cứ như thể là nhân vật trong giấc mơ của Kim Dung, muốn được sống như vậy, trở thành người như vậy, nhưng không thể nào làm được.
Kim Dung viết cả thảy 14 cuốn truyện, nhưng ấn tượng nhất sau bao nhiêu lần đọc vẫn là cuốn này. Có hồi đọc bản chỉnh sửa của Kim Dung, lần thứ 3, ông thay đổi nhiều chi tiết, đọc lại không thấy hay nữa. Kim Dung dành tới 7 năm để sửa lại tất cả những tác phẩm từng viết, cố gắng loại bỏ toàn bộ những điểm phi logic trong tất cả các tác phẩm. Nhưng do ấn tượng ban đầu mạnh quá mà đọc những bản được chỉnh sửa đi lại thấy kém hay. Nên có 1 thời gian dài cỡ 5-6 năm chẳng đọc Kim Dung nữa, dù cho trước đó năm nào cũng phải đọc lại 1 lần.
Nhân vật trong Kim Dung rất đồ sộ, nhưng không có 1 ai bị lãng quên, dù phụ tới đâu cũng có màu sắc của riêng mình. Những lần đầu đọc thì ấn tượng và đau buồn bởi những cái chết. Sau đọc nhiều hơn thì nhân sinh lại làm bản thân thấy bâng khuâng. Mãi cho tới tận bây giờ thì tác động sâu sắc nhất lại là đoạn có Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác : *- Tiêu lão thí chủ muốn chính mắt trông thấy Mộ Dung lão thí chủ chết ngay tại chỗ cho hả mối thù mấy chục năm qua. Bây giờ Mộ Dung lão thí chủ chết rồi đó, mối hận đó đã tan chưa? Tiêu Viễn Sơn thấy nhà sư đánh một chưởng chết Mộ Dung Bác, vốn dĩ kinh ngạc hết sức, lại nghe ông ta hỏi như vậy, không khỏi bàng hoàng, há hốc mồm không nói nên lời. Trong ba mươi năm qua, ông lúc nào cũng chăm chăm nung nấu chuyện trả mối thù giết vợ sao cho hả dạ. Ông trốn ở lân cận chùa Thiếu Lâm điều tra, biết Huyền Từ là đại ca thủ lĩnh giết thê tử, cũng không muốn âm thầm giết y, quyết ý lấy thủ đoạn độc ác công khai báo huyết cừu này. Sau đó biết được Huyền Từ phương trượng cùng Diệp Nhị Nương tư thông, sinh được một đứa con, liền đến cướp đứa trẻ trong tay Diệp Nhị Nương, khiến cho hai người cùng bị đau khổ mất con. Ông giết hết bao nhiêu hào kiệt Trung Nguyên tham gia chiến dịch Nhạn Môn Quan năm xưa, đến cả Huyền Khổ đại sư và vợ chồng Kiều Tam Hòe cũng chết dưới tay ông. Ông đã nói toạc gian tình của Huyền Từ với Diệp Nhị Nương trước mặt quần hùng để cho y thân bại danh liệt, mối thù như thế là báo đến cùng rồi. Thế nhưng vừa rồi đột nhiên biết kẻ gian đồ loan truyền tin giả để gây ra thảm biến năm xưa lại chính là người áo xám Mộ Dung Bác, người cùng ông ẩn phục trong chùa Thiếu Lâm, đã từng ba lần giao thủ không phân cao hạ. Bao nhiêu hận thù tức tối nay trút lên đầu y, hận không thể ăn thịt lột da, rút gân nghiền xương cho hả dạ. Ai ngờ đâu tự nhiên lại xuất hiện một lão tăng, một chưởng nhẹ như chơi đánh chết kẻ đại cừu. Chỉ trong chốc lát, ông thấy mình như rơi vào đám mây mù, hoang mang vô định không còn chỗ đứng trên cõi đời này. …… Nay đại cừu đã báo, đúng lý ra phải vui sướng lắm mới phải nhưng không hiểu sao trong đáy lòng ông thấy thật là tịch mịch thê lương, thấy trên đời này không còn gì để làm, có sống cũng thật là vô vị. Ông đưa mắt nhìn cái xác Mộ Dung Bác nay đang dựa vào cột, thấy khuôn mặt bình hòa, khóe môi như điểm một nụ cười, tưởng như chết rồi lại sung sướng hơn lúc còn sống. Tiêu Viễn Sơn trong lòng dường như có chiều ước mơ được có phúc như y, thấy rằng chết là xong, mọi sự đều kết thúc không còn gì vướng mắc nữa. Trong khoảnh khắc ông thấy lòng mang mang trống vắng: “Kẻ thù chết cả rồi, mối thù của ta đã báo. Bây giờ ta biết đi đâu đây? Trở lại Đại Liêu chăng? Để làm gì? Ra ngoài Nhạn Môn Quan ẩn cư chăng? Để làm gì? Cùng với Phong nhi đi tận chân trời, vân du bốn bể chăng? Để làm gì? Nhà sư già nói: - Tiêu lão thí chủ, ông muốn đi đâu, xin cứ tùy tiện. Tiêu Viễn Sơn lắc đầu: - Ta... ta đi đâu bây giờ? Ta chẳng có chỗ nào mà về. Lão tăng lại tiếp: - Mộ Dung lão thí chủ chính tay ta đánh chết rồi, ông không được chính tay trả thù nên lòng ấm ức không yên chứ gì? Tiêu Viễn Sơn đáp: - Không phải vậy! Ví như ông không đánh chết y, tôi cũng chẳng còn muốn giết y nữa. Nhà sư gật gù: - Đúng thế! Mộ Dung thiếu hiệp đây đau lòng vì cái chết của phụ thân, thể nào cũng kiếm ta và thí chủ báo thù, thì biết làm sao đây? Tiêu Viễn Sơn trong lòng chán nản nói: - Đại hòa thượng thay ta xuất thủ, Mộ Dung thiếu hiệp muốn báo thù cho cha thì cứ việc giết ta đi.*
Không biết sống trên đời để rồi làm gì. Tiêu Viễn Sơn nhìn đại thù chết trước mặt lại không có lấy 1 chút niềm vui. Có câu “hạnh phúc là hành trình, không phải đích đến”, cứ tới đích là hạnh phúc tan biến hay sao. Tới ngay cả tình yêu cũng vậy, chỉ đẹp khi còn dang dở. Lúc tới đích hôn nhân rồi thì mọi thứ lại khác hẳn, cũng vì thế mà trong truyện cổ tích chỉ kể đến đúng đoạn hoàng tử công chúa lấy nhau rồi cho thêm 1 dòng vô vị là từ đó họ sống hạnh phúc bên nhau cả đời. Đọc thêm ít sách, có nhớ tác giả Harrari mang ví dụ về giấc mơ vô địch World Cup. Năm 2014, Đức vô địch bằng bàn thắng trong hiệp phụ của Götze. Cả sân vận động vỡ tung, các cầu thủ chạy khắp sân ăn mừng, niềm vui tưởng như vô tận, không biết bây giờ nhớ lại có ai còn thấy chút bồi hồi hay đã thành dĩ vãng cả rồi. Cứ mơ hết giấc mộng này đến giấc mộng khác để tận hưởng hạnh phúc trên hành trình đó hay rốt cuộc trên đời phải sống ra sao? Hồi còn ít tuổi rất ít khi nghĩ đến những thứ vớ vẩn này. Còn nhỏ thì nghĩ sao trốn nhà đi chơi, đánh bi, đánh khăng được với bạn là vui. Thêm tí tuổi thì học hành, lấy điểm cao làm niềm vui, tới cấp 3 có tí tuổi rồi hooc-môn thay đổi thì có thêm tình yêu, tình dục làm niềm vui. Ra trường đại học rồi thì lấy việc kiếm được nhiều tiền, có được 1 chút danh hão làm niềm vui. Bao nhiêu cái khi xưa từng mang lại niềm vui thì nhìn lại giờ vô cảm không khác gì nhìn đất bùn. Người ta hay nói về cái tháp Maslow, những nhu cầu đi từ tối thiểu lên cao dần. Niềm vui ở tầng này không thể lấy làm niềm vui của tầng khác. Thế thì niềm vui tối thượng là gì? Phật Thích Ca giác ngộ khi nhận ra chính cái ham muốn cắt bỏ hết mọi ham muốn cũng là 1 loại ham muốn. Ngày xưa 1 thời mê mẩn những người sống có khát vọng về đam mê, còn giờ thì chẳng hiểu nên thế nào. Đúng sai, phải trái, mục đích đam mê, khát vọng rốt lại rồi để làm gì? Câu hỏi đấy từ lúc đọc được và suy ngẫm tới giờ vẫn chưa thấy le lói được chút lời giải nào.
KHÁT VỌNG TỰ DO & GIẤC MƠ TÌNH YÊU
Đọc trong Kim Dung thấy nhân vật nào cũng đều có mục đích và khát vọng rất rõ ràng.
- Tiêu Phong thì muốn hưng thịnh Cái Bang, hành hiệp trượng nghĩa, sống không thẹn giữa đất trời. Giết địch báo quốc. - Đoàn Dự thì chỉ 1 mối si tình. Coi tất cả chẳng bằng nụ cười mỹ nhân. - Hư Trúc thì 1 lòng hướng Phật, giữ giới cần tu để sớm ngày được giác ngộ. - Mộ Dung Phục thì 1 lòng muốn phục Yên quốc. Thủ đoạn gì không cần biết. - Cưu Ma Trí thì tham đắm võ học, giấc mơ đệ nhất cao thủ đương thời - nhân vật phụ Chung Vạn Cừu thì ghen tuông, cả đời cốt sao ngăn vợ không gặp được tình nhân là Đoàn Chính Thuần - Đoàn Chính Thuần thì tình ái phong lưu, hưởng hạnh phúc với tình nhân - Những tình nhân của Đoàn Chính Thuần thì lấy chính ông làm mục đích sống, chỉ cần bên cạnh Đoàn lang thì cay đắng gì cũng chịu được - Hình nhất tất cả những người con của Đoàn Chính Thuần cũng lấy chữ tình làm đầu. A Tử, A Châu, Mộc Uyển Thanh, Vương Ngữ Yên… ai ai cũng chỉ biết có duy nhất tình nhân của mình trong mắt.
Còn ngôi chùa Thiếu Lâm Tự to đùng tự bản thân đã quá nhiều mâu thuẫn. Tham thiền khổ tu để sớm ngày giác ngộ nhưng lại chìm đắm vào võ công. Phương trượng đời mẹ nào cũng sợ thanh danh ngôi cổ tự hủy hoại trong tay mình. Vạn pháp hết thảy là không mà mấy bố sư râu dài này nhìn đâu cũng toàn thấy có. Nhưng đọc xong rồi tự hỏi, liệu những nhân vật đó có tự do không? Câu hỏi về tự do ý chí hay được các triết gia phương Tây bàn đến chứ phương Đông ít khi động chạm tới khái niệm đó.
Thiên Long Bát Bộ là cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp duy nhất của Kim Dung mà mình từng đọc. Đọc vì hồi coi phim mê cái chiêu 'Lăng ba vi bộ' của Đoàn Dự. Đọc ebook trên laptop say sưa ròng rã cả tuần liền. Đọc xong thích Hư Trúc nhất truyện. :)
Dài, hoành tráng và cũng xạo nhiều. Ngoài Tiêu Phong thì các tiểu hiệp toàn ăn mày gặp chiếu manh, chả cần nỗ lực học luyện cũng đều trở thành siêu cao thủ. Bản dịch của Nguyễn Duy Chính chưa mượt.
A five-volume classic, Demi-Gods and Semi-Devils follows three sworn brothers as they adventure in the Wuxia (heroic martial arts) world. One is a polyamorous prince who becomes obsessed with one girl. Another is a hero caught between his birth and adoptive countries. The third is a monk who fortuitously becomes a martial arts master. The author creates a complex world of conflict. The dynamic amongst hundreds of people, including those of different martial arts clans, ethnicities and nationalities, is depicted with vividness, and the characters are so multifaceted so that even the worst antagonists become pitiable. The original title, according to my research online, means “eight types of people” (from Buddhism). Apparently the characters could be categorized into eight types, developing differently depending on nurture, which means that many of the characters, while aware of the mistakes and tragedies their parents had made, could not help but tread the same paths. Another theme is the ultimate unattainability of desire. The polyamorous brother eventually realizes that he is not actually in love with the girl for whom he has risked everything. The hero caught between nations tries in vain to prevent warfare. The monk who seemingly gains earthly contentment is deprived of his one true wish. Although the book is filled with battles, relationships and luxuries, at the end of the boisterousness there remain a ringing hollowness and a deep desolation that compel the reader to reflect upon the empty struggle that we call life.
For more book and movie reviews, visit me on Instagram @ RandomStuffIRead :)
This book... obviously you'd have to be familiar with wuxia tropes to fully enjoy it - this is entirely different from, say The Book and the Sword era; but the amount of Buddhist allegory... no character was left unwronged, every relationship had some unholy or ironic reveal (Chen Shixiang is entirely right); Qiao Feng's story is absolutely sad and unforgettable. Who can escape saṃsāra?
on another note, I haven't read Chinese in a while, and it feels fitting to revisit Jin Yong first - my first proper venture into novels was Legend of the Condor Heroes !
Demi-Gods and Semi-Devils in English or Thiên Long Bát Bộ in Vietnamese. Possibly still the greatest wuxia novel of all time. If you can only read one wuxia novel in your lifetime, read this one! Epic historical settings, rich in Chinese culture and philosophy (especially Chinese Buddhism), thick plot, deep characters, creative fantastical kungfu, romance, etc, it simply has everything! My favorite work of Jin Yong
Bá cháy. Đoàn Dự thì hề nhưng dễ thương, Hư Trúc thì đần nhưng tốt tính, Tiêu Phong thì quá bá đạo rồi. Một điều hơi chán đó là Tiêu Phong ngay từ đầu truyện võ công vừa cao mà tính tình lại vừa nghĩa hiệp. Kiểu nhân vật như này thì một là không thấy được quá trình phát triển của nhất vật, vì ngay từ đầu truyện nhân vật đã rất hoàn thiện rồi thì làm sao mà phát triển được nữa. Hai nữa là, kiểu nhân vật mà tài đức vẹn toàn lại thêm quả red flag dòng máu Tống Liêu như này thì kiểu gì cũng sẽ có kết cục bất hạnh mà thôi. Ôi thôi.
Tính ra truyện cũng có nhiều chi tiết rất hài. Ví dụ như Trác Bất Phạm nhặt được bí kíp võ công của một vị tiền bối nào đó trên núi Trường Bạch, khổ luyện 30 năm, lúc xuống núi lấy danh hiện là kiếm thần. Cứ tưởng mình đã là thiên hạ vô địch trong môn dùng kiếm rồi. Ai ngờ, gặp phải "chú tiểu" Hư Trúc mặt mày non choẹt chỉ vừa quá 20 tuổi (chính xác là hai mươi tư), bị búng cho mấy phát đã phải rụng luôn cả kiếm. Lý do chính không phải vì Hư Trúc là thiên tài võ học hay là có trí tuệ hơn người (Hư Trúc tính ra thì có tâm tình ngây thơ và chất phác nhất trong ba anh em, một phần vì ở trong chùa Thiếu Lâm chuyên nghe lệnh bề trên đã lâu, một phần vì lịch duyệt võ lâm không đủ) mà đơn giản vì Hư Trúc có cơ duyên kì diệu đã tiếp nạp được nội lực của ba vị đại cao thủ phái Tiêu Dao. Ngoài ra, Hư Trúc còn luyện được những bí kíp võ công cực kì ảo diệu của phái Tiêu Dao nữa. Nói vậy thì hơn nhau cũng không phải chủ yếu là do luyện tập, mà còn phải bàn đến chữ "duyên", hay là may mắn. Phải tôi mà là bác Kiếm Thần chắc ra đường phải luôn đeo khẩu trang luôn ấy. À, đối với Đoàn Dự cũng tương tự luôn. Ăn rồi chỉ đi simp gái và không màng đánh nhau nhưng nội lực và võ công xứng đáng được liệt vào hàng tuyệt thế. Ôi đời. Cơ mà vui, Đoàn Dự thì dù hơi ngáo nhưng mà không ghét được. À, mà Hư Trúc gặp được những cái duyên như vậy cũng vì chàng có lòng từ bi, sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ, cứu mạng, hay hóa giải ân thù giữa người khác. Nên thi ân lại được đền ân như vậy cũng đúng thôi.
Tính ra thì các nhân vật đều được xây dựng rất hay, và đúng là như một nhà phê bình đã nhận xét: Thiên Long Bát Bộ thấm nhuần tư tưởng Phật giáo mà Kim Dung rất ngưỡng mộ. Rất nhiều chi tiết liên quan tới Phật giáo, ví dụ như những mâu thuẫn hay tai họa trong võ lâm cũng vì tam độc tham, sân, si mà ra. Ví dụ như Cưu Ma Trí, tuy là một nhà sư tiếng tăm lừng lẫy và tài trí hơn người nhưng lại mưu mô, xảo quyết, thủ đoạn, hiếu thắng, tàn nhẫn hại người, xứng đáng với hai chữ "ác tăng". Miệng thì bô bô thuyết pháp mà trong bụng thì đầy một mồ dao găm. Nhưng sau khi trải qua một kiếp nạn, mất hết võ công, thì y cũng đã biết quay đầu là bờ. Đó cũng là một điều phúc đức.
Mộ Dung Phục cũng là một nhân vật bị ám ảnh đến mức điên cuồng vì cái mộng đế vương của mình. Theo như mình đánh giá thì Mộ Dung Phục là một trong những nhân vật con người nhất: vừa có dục vọng cao, vừa tự cao tự đại, lòng tự ái dễ bị tổn thương, đôi lúc lại rất nhẫn tâm, thủ đoạn, bất nghĩa, thất tín, xoay mặt như xoay bánh tráng chỉ để đạt được mục đích của mình. Nhưng mà thôi, cuộc đời là thế, và sau này y cũng bị chính cái ám ảnh làm đế vương của mình làm cho ngây dại. Biết phải làm gì bây giờ?
Truyện dài quá nên viết vài dòng cốt yếu cũng chỉ để cho vui. Giờ là lúc đi luyện Bắc Minh Thần Công, Lục Mạch Thần Kiếm với Hàng Long Thập Bát Chưởng rồi =)).
Đây là lần đầu tớ đọc truyện kiếm hiệp và ấn tượng lần đầu thật vô cùng tốt đẹp nhờ sự tài hoa của Kim Dung. Thiên Long Bát Bộ là một bộ truyện với số lượng nhân vật đồ sộ, ấy thế mà tớ không hề gặp khó khăn nào trong việc nhớ nhân vật, và khá nhiều nhân vật trong truyện để lại trong tớ ấn tượng sâu sắc. Trong đó nhân vật phải kể đến đầu tiên là Tiêu Phong, vốn là bang chủ của Cái Bang, võ công kiệt xuất, được người người trong giới giang hồ ngưỡng mộ, danh tiếng lẫy lừng, nhưng ông lúc nào cũng khiêm tốn, giữ cho mình cái tâm chính trực, ngay thẳng, không ỷ mạnh hiếp yếu, thiện chiến nhưng không phải là kẻ hữu dũng vô mưu, ngược lại Tiêu Phong rất thấu tình đạt lý, biết tiến biết lùi, biết tính toán trước sau. Chỉ sau một đêm, khi thân thế bị Từ trưởng lão tiết lộ, Tiêu Phong từ một người được trọng vọng biến thành một tên Khất Đan bị người Tống thù hận ghét bỏ, người ông tôn kính yêu thương như thầy như cha biến thành kẻ thù tàn sát cha mẹ ông. Sau nữa ông lại bị người ta vu cho cái tội giết cha mẹ nuôi, giết thầy là Huyền Khổ đại sư, kết thù với biết bao nhiêu môn phái, nỗi đau cứ ngày một lớn dần, nếu không có nàng A Châu bên cạnh an ủi thì Tiêu Phong đã tự tận rồi. Cứ tưởng khi tìm ra được thủ phạm rồi chàng và nàng có thể bình yên sống hết quãng đời còn lại, nào ngờ cũng vì hận thù, vì hiểu lầm mà A Châu lại chết dưới chính tay của Tiêu Phong, tưởng nàng vì cha mà chết, tưởng nàng không muốn làm Tiêu Phong khó xử, tưởng nàng muốn chàng từ nay vứt bỏ hận thù, nào ngờ tới lúc Tiêu Phong chứng kiến Đoàn Dự dùng Lục Mạch Thần Kiếm đánh Mộ Dung Phục tơi tả, ông mới hiểu được nguyên nhân sâu xa của việc A Châu hi sinh tính mạng mình, chả trách cả đời Tiêu Phong không lúc nào nguôi được nỗi nhớ A Châu, đành rằng vì tính ông đã sẵn như thế nhưng ai có thể quên được người con gái hết lòng hết dạ yêu thương mình như vậy chứ. Sẽ dễ hiểu vì sao Tiêu Phong vốn nghiêm khắc lại năm lần bảy lượt tha thứ cho A Tử, nếu không phải là em gái ruột của A Châu, thì với tính tình ác độc quái đản của cô nàng có khi cô ấy đã chết dưới tay Tiêu Phong lâu rồi cũng nên. Cả ba nhân vật chính của Thiên Long Bát Bộ ai ai cũng đều bất hạnh, Đoàn Dự thì cha chết mẹ chết, mình lại không phải con ruột của cha, Hư Trúc chưa kịp vui vì tìm được mẹ lại phải chứng kiến cảnh phụ thân mẫu thân tự vẫn ngay trước mắt mình, nhưng Đoàn Dự còn có Vương Ngữ Yên, còn có họ hàng thân thích, biết bao nhiêu người yêu thương chàng ở đất Đại Lý, Hư Trúc có Mộng Cô và từ khi làm chủ phái Tiêu Dao anh chàng còn tìm ra được chí hướng. Còn Tiêu Phong, ông chỉ còn A Tử là người thân cận nhất ,nhưng cô tính tình trẻ con ác độc, chỉ khiến ông sầu não thêm chứ đừng nói tới an ủi. Kim Dung ơi sao ông có thể khiến cuộc đời Tiêu Phong bất hạnh đến thế, đến mức chính cháu cũng nghĩ là chỉ còn có cái chết, để Tiêu Phong được đoàn tụ với A Châu mới khiến cuộc đời ông bớt bất hạnh.
P/S: Ngoài Tiêu Phong thì tớ còn thích cả Đoàn Chính Thuần nữa, nếu là tớ thì chắc cũng bị rụng tim bởi mấy lời ong bướm đường mật. Đùa thôi chứ tớ thích sau khi đọc đoạn ông ấy mắng Bạch Thế Kính khi thấy ông này đánh chửi Mã phu nhân, như thể quên mất là lúc nãy mụ này vừa tính giết mình luôn, ôi người đàn ông hết lòng trân trọng phụ nữ =))
There are 3 main characters in this novel which are Duan Yu, Xu Zhu, and Xiao Feng. The story begins with the journey of Duan Yu, a prince from Dali who hates martial arts. After some journey in Jianghu, he meets Wang Yuyan, a girl who he fell in love for. Whenever Yuyan goes to a place, he will follow her. After that, he meets with Xiao Feng, who is the leader of the Beggar Clan. He is a gallant and mighty man. Unfortunately, he was overthrown from his position as the leader of the Beggar Clan. Xiao Feng also got confused about his background and his past.
After that, Duan Yu meets with Xu Zhu, an ugly and incompetent martial artist from Shaolin. By coincidence, Xu Zhu becomes the leader of the Xiaoyao Clan and gets trained by the elder in that clan. He becomes a very strong martial artist, however in his training journey, he violates all the Shaolin rules. There are 3 main stories, the struggle of Duan Yu getting the hearts of Wang Yuyan, the journey of Xiao Feng uncover his background secrets, and the trouble when Xu Zhu learn martial arts.
Mostly, this novel uses simple language, very easy to understand. Many times, the story changes the main character, and Jin Yong nailed it; the transition is smooth and clear. As always, Jin Yong's works have a linear plot and are very understandable. All the main characters' backgrounds are well written. People who are familiar with Jin Yong's works (which is romance under the disguise of fantasy) may notice that this story has very little romance in it. Also, this novel has many epic duels, especially in the final arc. There are so many great and powerful characters at the same level, so the antagonist and protagonist mostly have equal power.
However, I think it would be best if Jin Yong only focuses on one main character. As I said above, each main character's background is well written; however, at the end of the story, the ending could be explored more by Jin Yong, especially for Duan Yu and Xu Zhu. It feels like the ending for both of them is not complete yet. So, the ending of the story is not very clear for Duan Yu and Xu Zhu, and it can be explored more about what happened to them after the final arc. In the whole story, I realized that there are also many instant plots (i.e, many plots happened purely by coincidence). It feels like some events are too much of a coincidence for it to have happened.
I will recommend this book for beginners. It has a linear plot and uses very simple vocabulary, and it is easy to imagine. Also, it doesn't have many timeline changes (flashbacks, etc).
2 triệu chữ, cả trăm nhân vật, 5 vương quốc, 3 mạch truyện đan bện vào nhau,... Tất cả những điều đó đã tạo nên "Thiên Long Bát Bộ" như một "gallery" của những phận người bị cuốn theo dòng xoáy của "tham chấp" và "buông xả".
Dường như mỗi nhân vật đều có một hành trình giác ngộ của riêng mình, đều phải phá chấp mạn, đều phải đoạn trừ quyến luyến. Đoàn Dự quá si tình, quá "mê gái" đến nỗi tâm thần mê mẩn, không biết đường chánh là gì. Tiêu Phong suốt đời sống trong vòng kim cô của những khái niệm trừu tượng như "Hán", "Khất Đan" và chịu nỗi gió tanh mưa máu, oan khiên ngàn thu để rồi đành tuẫn tự anh hùng nhằm giải thoát. Hư Trúc có lẽ là một hạt giống thiện lành hiếm hoi, mỗi tội vẫn bám chấp vào những điều đã qua, chưa thể tiêu sái "tòng quyền" được.
Mộ Dung Phục thì quá "người" - ngạo mạn, tự kiêu (tuy có tài sức nhưng vẫn còn ngựa non háu đá), tham vọng đến mù quáng. Ôi cần phải viết vài dòng cho nhân vật này vì có cảm tưởng Kim Dung viết ra để răn lấy chính mình vậy (có lẽ loại nhân vật tham quyền cố cựu này về sau đã đạt đến đỉnh cao với "nguỵ quân tử" Nhạc Bất Quần ở TNGH) Số phận sinh ra đã như gắn liền với những tham vọng - "phục" cũng là do cha đặt để biểu lộ chí hướng mãn đời là phục quốc. Hoang mang trong mê lộ vần vũ của rất nhiều nhân duyên nhưng MDP càng đi thì càng lạc lối, càng mất tính "hiệp" - đang tâm giết bạn, bỏ thanh mai trúc mã, hại người, khấu đầu cừu địch làm cha,... Để rồi nhận lấy cái kết bi thảm là dại dại điên điên tìm lấy chút hư danh mà đóng giả làm vua chúa với bọn trẻ ranh. Hỡi ôi sao đau đớn đến thế.
Đàn bà trong truyện thật là một nỗi nhiêu khê, mỗi người một vẻ mà vẫn quỵ luỵ đàn ông đến cùng cực. Nào là xử nhau vì tình, dằn vặt đau khổ, đọc mà thấy đau giùm =))) Nhưng mà hỡi ôi, lưới tình đã giăng ra thì nào rút lại được
Cha con họ Đoàn quả xứng với mấy chữ "Thiên hạ đệ nhất phong lưu" - trời ơi đi đến đâu là vương vãi đến đó (có lúc dọn, có lúc không... mấy lúc không dọn là nút thắt của truyện cả) Mà có như thế thì mới thấy tình cảm thật là một điều đa đoan, nhưng lại đẹp và êm ả vô cùng.
Cưu Ma Trí là một nhân vật làm mình bất ngờ vô cùng, tam độc tham sân si không gì là không dính mắc. Vậy thì thế nào mới đích thực là một cao tăng?
Cảnh đại diện cho toàn bộ tinh thần của truyện chính là khung cảnh nơi chùa Thiếu Lâm khi mà vị sư già vô danh thuyết Phật và giải mê cho nhiều nhân vật trong truyện. Giá mà ai cũng có thể quay đầu. Bởi bờ bên kia thật ra nằm ngay quanh chúng ta.
Truyện mang đậm sắc màu Phật Giáo, nhưng chính vì thế mà nó cao cả vô cùng.
Thiền thật sự chính là khi mà ta thể nhập hoàn toàn với đời sống, mà không dính mắc điều gì cả. Cả "chấp" lẫn "giải thoát" đều không màng đến, chỉ thuần thành gieo nhân thiện, sống tiêu diêu cùng quy luật của vạn vật. Để trên môi nở một nụ cười mãn nguyện.
Đây là một bộ truyện mình thấy thực sự rất mới mẻ và lạ với bản thân. Nó mang trong mình vô vàn những văn hóa cũ của Trung Quốc, những điều lệ, những quy chuẩn đạo đức, những đạo lý và đặc biệt là những oan nghiệt. Đây thực sự là một tuyệt tác với hơn 3400 trang với vô vàn các ngách truyện các sự kiện mà tưởng chừng không liên quan nhưng rồi những mốc quan trọng nơi mọi thứ đều trở nên sáng tỏ. Tuy truyện có rất nhiều nhân vật nhưng tuyệt đối không có nhân vật nào là thừa và nhân vật nào cũng có chất riêng của mình. Các nhân vật chính như Đoàn Dự, Hư Trúc hay Tiêu Phong đều có sự phát triển vô cùng chi tiết và ấn tượng. Về Đoàn Dự thì mình không hề thích tính cách của nhân vật này khi quá háo sắc và thiếu khôn ngoan nhưng lại được ban cho quá nhiều sức mạnh, may mắn thay là về sau thì anh ấy cũng nhận ra được và sửa đổi cũng như trưởng thành hơn. Hư Trúc là một nhân vật mà lúc đầu khiến mình hiểu hơi sai về đạo lý nhà Phật khi quá nhu nhược cũng như là thiếu sự quyết đoán cần có khi kẻ ác đã ở trước mặt. tuy nhiên hành trình của Hư Trúc vẫn hợp lý hơn Đoàn Dự và thực sự anh ta có tố chất của một người thiên phú cho tâm hồn lương thiện và được ban cho sức mạnh nhất nhì giang hồ. Nhân vật mà mình yêu thích nhất chắc chắn chính là Tiêu Phong, một người đàn ông đại trượng phu, trượng nghĩa, huynh đệ nặng nghĩa tình, lương thiện và thực sự là vô cùng hoàn hảo. Anh ta có tất cả mọi đức tính tốt đẹp mà người xưa lẫn nay đều phải khâm phục. Tuy là có nguồn gốc người Khất Đan bị mọi người Tống căm thù nhưng đến cuối chúng ta đều thấy rằng nguồn gốc không quan trọng, quan trọng năm ở việc con người ấy ứng xử như nào. Một mình anh đã ngăn chặn đại chiến giữa các quốc gia, đã khiên cho cả nước Liêu và Tống cùng nể phục, giang hồ ai ai cũng biết tên kinh nể. Ngoài ra anh còn là một con người vô cùng chung tình khi cả đời không bao giờ động đến một người con gái nào sau khi mất đi A Châu. Quá đáng tiếc cho một số phận của người anh hùng đến cuối lại tự tìm cái chết. Nhưng nói thật thì ngoài cách đó ra thực sự rất khó để có thể viết ra một cái kết khác phù hợp hơn cho nhân vật tuyệt vời như này. Kết thúc lại, đây là một câu chuyện hay nhược điểm là có khá nhiều đoạn dài dòng không cần thiết nhưng chung quy thì vẫn hay và ấn tượng.
Bộ này dài kinh khủng, lại vì ôm đồm quá nhiều nhân vật chính, Đoàn Dự, Kiều Phong, Hư Trúc mỗi người một tí nên thành ra các nhân vật có chỗ hời hợt. Đặc biệt ghét thằng cha Đoàn Dự, yêu đương một cách ngu si mù quáng, lúc nào tâm thần cũng chỉ ở chỗ gái, chả có tí chính kiến nào, dù ngày xưa xem phim thấy Lâm Chí Dĩnh đẹp trai vc. Kiều Phong thì có lần bị ông bố cho ăn vả cũng đáng, lẽ ra chỉ cần đưa A Châu đến chỗ lão Tiết thần y là xong, lại còn xông vào Tụ Hiền Trang đánh nhau, suýt chút nữa thù chưa trả, oan chưa tra đã toi đời. Vẫn thấy đoạn của Hư Trúc với câu chuyện về phái Tiêu Dao là hay nhất. Lại được thêm 2 nhân vật là A Tử và Du Thản Chi cũng khiến mình rất bực bội. Một con nhỏ làm đủ điều xấu xa thì karma ở đâu không thấy, dù bị mù mắt vẫn chưa là gì. Đến chết mà nàng ta cũng chẳng hiểu tại sao Kiều Phong không thèm ngó ngàng gì đến mình. Giả tỷ nàng ta là một cô gái tốt bụng thiện lương, ở bên nhau lâu ngày chả nhẽ không sinh tình, không xoa dịu trái tim của Kiều Phong hay sao? Chỉ tiếc tình cảm của nàng như một sự ngưỡng mộ mà hòng tranh đoạt lấy, lại còn trẻ con nên sẽ không vì một người mà thay đổi. Tên họ Du kia lại vì sắc đẹp của nàng ta mà điên đảo, coi như con chó cũng được, cho mắt cũng xong, chắc máu M quá nặng. Vương Ngữ Yên chưa bao giờ là một nhân vật khiến mình thích, kể cả phim lẫn truyện. Ngoài sự ghi chép các loại võ công trong đầu và sắc đẹp thì nàng ta không có một cái gì gọi là tính cách. Thích Mộc Uyển Thanh hơn nhiều. Nghe đồn bản mới kết thúc Đoàn Dự thành đôi vs Mộc Uyển Thanh, cho xin đi, thà cứ như cũ còn hơn.
Bộ này cũng có những đoạn xuất sắc cũng như lê thê dài dòng nhưng có lẽ ai cũng phải công nhận đây là bộ kinh điển của Kim Dung.
Mình đã xem hết tất cả các phim chuyển thể của Kim Dung nhưng đây là lần đầu tiên đọc đầy đủ cả bộ truyện. Mình đã xem phim Thiên Long Bát Bộ bản 2003 hai ba lần nên những chi tiết quan trọng nhất trong truyện mình đều đã biết hết, nhưng thực sự có mấy phim hay hơn truyện đâu?
Rất khâm phục cách xây dựng nhân vật của Kim Dung. Không ai tốt hoàn toàn và cũng chẳng ai xấu hoàn toàn. Cách các nhân vật ứng xử đều hợp với tính cách và động cơ của từng người. Cái kết Kim Dung tạo ra cho từng người cũng thú vị. Ác quả ác báo nhưng những nhân vật may mắn cũng lại gặp rất nhiều hoạn nạn.
Có hai điểm trừ ở đây. Thứ nhất là các nhân vật nữ của Kim Dung trong truyện này quá là si tình. Kể cả đại cao thủ như Thiên Sơn Đồng Lão hay Lý Thu Thuỷ cũng chết vì tình. Thứ hai là bản dịch. Nhiều lỗi chính tả cộng với mấy cái ghi chú không hợp với format của Kindle khiến đọc thi thoảng hơi khó chịu.
Once again, my opinion differs from the majority view. The storyline is set against a significant historical backdrop, but it wasn’t as well integrated as I had hoped. Revisiting the actual historical events turned out to be more engaging. While there were some intriguing plot developments, they often felt disconnected from each other. Having read many of Jin Yong’s works, I’m accustomed to his character styles (of being annoying), which, at least, are consistent. As usual, my favorite character had to suffer over trivial reasons, I can never complain enough. But don't get me wrong, I don't hate the book - it was entertaining.