Jump to ratings and reviews
Rate this book

冷靜與熱情之間

Rate this book
穿越八年的空白,順正與葵履行相約佛羅倫斯大教堂前的承諾,使得曾經一度分離的兩條命運之線再次纏繞。有一種愛情不會隨著時間或空間磨滅,就像一個小小的火苗,在心底沉靜地燃燒……。

以兩隻兼具冷靜與熱情的筆,辻仁成與江國香織分別寫出男女在愛情中的姿態。這部以兩年時間及接力方式完成的大作,在日本被譽為20世紀最後的偉大愛情名著。

198 pages, Paperback

First published October 1, 1999

13 people are currently reading
198 people want to read

About the author

Hitonari Tsuji

108 books27 followers
See 辻 仁成

Hitonari Tsuji (辻 仁成 Tsuji Hitonari) is a Japanese writer, composer, and film director. In his film and singing work he uses the name Jinsei Tsuji, an alternative reading of the Japanese writing of his name. He debuted as a writer in 1989. His films include Hotoke (ほとけ?) (2001) and Filament (フイラメント?) (2001).

Novels (Japanese Edition)

Pianissimo (1990)
Cloudy (1990)
Kai no Omochyabako (1991)
Tabibito no Ki (1992)
Fragile (1992)
Glasswool no Shiro (1993)
Hahanaru Nagi to Chichinaru Zika (1994)
Open house (1994)
Ai ha Pride yori tsuyoku (1995)
Passagio (1995)
Sabita Sekai no Guidebook (1995)
Newton no Ringo (1996)
Antinoise (1996)
Kyō no Kimochi (1996)
Kaikyō no Hikari (1997)
Ai no Kumen (1997)
Hakufutsu (1997)
Wild Flower (1998)
Sennenn Tabibito (1999)
Reisei to Zyonetu no Aida Blue (1999)
Shitto no Kaori (2000)
Ai wo kudasai (2000)
Sayonara Itsuka (2001)
Koisuru tame ni umareta (2001)
Taiyō Machi (2001)
Mokka no Koibito (2002)
Ai to Eien no Aoisora (2002)
Kanojo wa Uchyūfuku wo kitenemuru (2002)
O'keeffe no Koibito Ozwald no Tsuioku (2003)
99sai made ikita Akanbō (2003)
Ima Kono Syunkan Aishiterutoiukoto (2003)
Katana (2004)
Daihitsy Ya (2004)
Koufuku na Ketsumatsu (2005)
Acacia Ashita no Yakusoku (2005)
Yada to Iiyo (2005)
Ai no atoni Kurumono (2006)
Pianissimo Pianissimo (2007)
Hito ha Omoide ni nomi shittosuru (2007)
Ugan (2008)
Madam to Okusama (2009)
Mokka no Koibito (2009)
Dahlia (2009)
Acacia no Hana no sakidasukoro Acacia (2009)
Kuroe to Enzō (2010)

Novels (English Edition)

Pianissimo by Hitonari Tsuji,transrated by Rebecca Clare Lindsay,Shueisha Inc.1992 ISBN 978-4-08-749812-7

1989 — Subaru Literary Prize (Shueisha), Pianissimo
1996 — Akutagawa Prize, The Light from the Strait (Kaikyō no hikari)
1999 — Femina Prize (Prix Femina Étranger), Le Bouddha blanc (The White Buddha, 白仏)

(from Wikipedia)

Ratings & Reviews

What do you think?
Rate this book

Friends & Following

Create a free account to discover what your friends think of this book!

Community Reviews

5 stars
77 (28%)
4 stars
95 (34%)
3 stars
75 (27%)
2 stars
18 (6%)
1 star
9 (3%)
Displaying 1 - 30 of 41 reviews
Profile Image for Huy.
964 reviews
March 11, 2018
Bộ đôi Điềm tĩnh và Nồng Nhiệt - Đỏ và Lam như hai mảnh ghép của một mối tình, đặc biệt làm thỏa mãn những độc giả tò mò góc nhìn của cả hai nhân vật, và phải nói thì "Lam" đọc hay hơn "Đỏ" có lẽ vì nhân vật Junsei vẫn khiến mình dễ chịu hơn Aio.
Tình yêu sao lúc nào cũng phải phức tạp, rối rắm và làm khổ hành hạ nhau đủ điều như vậy thì mới chịu được vậy?
Profile Image for Hoang.
49 reviews30 followers
January 15, 2018
Rate: 4/5

Lúc mua cuốn này tôi không để ý khác người viết với phần "Đỏ" thật. "Lam" được viết với phong cách khác hẳn "Đỏ", đây mới giống kiểu phong cách của văn học Nhật Bản mà tôi hay đọc, dù cuộc sống của anh Junsei này chủ yếu loanh quanh ở Firenze - Ý. Có cảm tình với anh này nhiều hơn Aoi, và mọi thứ trong "Lam" đọc cũng dễ chịu hơn.

Nếu cho tôi chọn, tôi mong có người nào đó viết tiếp câu chuyện này. Tuy nhiên nó không phải là về Aoi và Junsei, mà nó nên là Memi và Marvin. Không hiểu sao tôi lại mong hai người này gặp nhau đến vậy. Hmm... dù sao cũng xong cuốn sách đầu tiên của năm 2018, chưa biết nên đọc cuốn nào tiếp theo nữa nhỉ?
Profile Image for Anh.
363 reviews196 followers
December 13, 2017
- Konichiwa.
Tôi được chào bằng thứ tiếng Nhật ngọng nghịu.
- Bitte.
Tôi đáp lại bằng từ tiếng Đức duy nhất mình biết. Hai người mỉm cười.
- Anh đi du lịch một mình à?
Chàng trai hỏi tôi bằng tiếng Anh.
- Không, tôi đang đợi người khác.
- Anh đợi người yêu?
Đến lượt cô gái hỏi. Tôi nhún vai đáp: Đã từng là người yêu thôi.
- Anh đợi bao lâu rồi? Chàng trai hỏi.
Ý cậu ta là tôi đợi mấy tiếng rồi nhưng tôi đáp lại là “mười năm”. Nụ cười của hai người chợt tắt.
Mười năm trước, chúng tôi hẹn sẽ gặp lại nhau tại đây vào ngày 25 tháng Năm năm 2000.


Lam được viết bởi Hitonari Tsuji - một tác giả nam.
Mình thiết nghĩ nếu chỉ đọc Đỏ hoặc Lam thì đây là 2 cuốn sách không quá đặc sắc, nhưng đọc chung thì khá ổn. 2 con người - 2 cuộc đời - 2 cách nhìn - 2 cách đối xử với tình yêu và kỉ niệm, cuối cùng sau khi dằn vặt bản thân và nhung nhớ gần 10 năm thì họ có 1 cái Open but Happy Ending :D
Cá nhân mình thích Lam hơn, cảm thấy Hitonari Tsuji viết chắc tay hơn và Junsei cũng là nhân vật mình thích hơn - dù chàng ta hơi bánh bèo xí. Với lại đối nghịch với phần kết hơi dông dài của Đỏ thì phần kết của Lam lại đôi phần vội vàng.
Nói chung combo này ổn, nhẹ nhàng cho những cặp đôi yêu nhau, yêu xa, sắp yêu, đã yêu lâu...
Profile Image for top..
510 reviews116 followers
November 24, 2019
ชีวิตมนุษย์บางคนก็มีเพียงอดีตเท่านั้น ผมไม่คิดว่าการดำเนินชีวิตโดยให้ความสำคัญกับวันเวลาที่ตนลืมไม่ลงเป็นเรื่องน่าละอาย ไม่คิดว่าการใช้ชีวิตวิ่งไล่ตามอดีตซึ่งย้อนกลับมาไม่ได้ เป็นเรื่องไร้สาระ แม้ผู้คนส่วนใหญ่ชอบพูดถึงแต่อนาคต แต่ผมไม่สามารถทอดทิ้งอดีตให้อับเฉาได้ และบางคราผมก็พบตัวเองกำลังนั่งครวญเพลงป๊อปญี่ปุ่นที่มีท่อนสร้อยว่า "อยากกลับไปสู่วันนั้น",

ชอบเล่มนี้ในแง่ที่ว่าด้วยการโหยหาอดีต การตั้งคำถามว่าการยึดมั่นกับเรื่องที่ผ่านไปแล้วมันผิดตรงไหน และเนื่องจากตัวเอกทำงานเป็นช่างซ่อมภาพเขียนในฟลอเรนซ์ ใช้ฝีมือชุบชีวิตงานศิลป์เก่าแก่เพื่อ freeze อดีตเหล่านั้นสู่อนาคต เราเลยได้เห็นแง่มุมต่างๆ ที่ตัวเอกมักนำมาเปรียบเทียบกับตนเอง จนทำให้หลายครั้งเราอดพยักหน้าเห็นด้วยไม่ได้

อีกอย่างที่ชอบคือสำนวนการแปล บางวรรคคือตัดมาเป็นบทกวีได้เลย

ความทรงจำเปรียบเสมือนปีกแมลงปออันเปราะบาง จะละลายไปกับความร้อนของแสงตะวันและสลายไปชั่วนิรันดร์,

ปล. เหตุที่เป็นมิตรกับคนอ่านมากกว่า น่าจะตรงที่เผยรอยร้าวในใจพระเอกตั้งแต่ช่วงต้นๆ และเรื่องโดยรวมก็ "เยือกเย็น" แต่ร้อนแรงมากกว่าตัว "ร้อนแรง" จริงๆ
Profile Image for nananatte.
431 reviews138 followers
December 31, 2016
เราคิดว่าจุดเด่นของ Blu คือ บรรยากาศ
ไม่ใช่ความงดงามของฟลอเรนซ์ มิลาน หรือโตเกียว อันเป็นสถานที่ที่ "จุนเซ" ตัวเอกของเรื่องใช้ชีวิตอยู่หรอก
แต่เป็นบรรยากาศภายในภวังค์ของผู้ชายชื่อ "จุนเซ" ผู้เลือกจะใช้ชีวิตอยู่กับอดีต
ทำอาชีพเป็นช่างซ่อมภาพเขียนโบราณ
ใช้ชีวิตอยู๋ในเมืองฟลอเรนซ์ เมืองที่หยุดเวลาตัวเองไว้มาหลายร้อยปีแล้ว
ยังไม่เคยลืม "อาโออิ" รักครั้งเก่า ทั้งที่มีแฟนเป็นสาวน้อยน่ารักอย่าง "เมมิ" อยู่ก็ตามที
ทุกอย่างในชีวิตของจุนเซ คือการอยู่กับอดีตตลอดเวลา

ภวังค์ความคิดของจุนเซ คือเหตุผลที่ทำให้เรื่องนี้ดีงาม
เป็นเหตุผลเดียวกันกับคนที่ชอบอ่านความหม่นเทา ทั้งเศร้าทั้งมีเสน่ห์ของมูราคามิ
หรือความบางใส นิ่งเงียบสนิท โรแมนติกแบบ minimal เหลือเกินของบานาน่า

ปลายปากกาของ Tsuji Hitonari ภายใต้ฝีมือการแปลของสมจิต เชวงกิจวณิช คือความกลมกล่อมลงตัว ทุกอย่างเหมาะเจาะพอดี
Blu เป็นนิยายที่ให้บรรยากาศเหมือนหมอกสีขาว ที่ทั้งหนาวเย็นและงดงาม

เล่มนี้ให้ 4.5/5.0 ค่ะ งานดี งานละเอียด งานสวยงาม สามารถจัด Blu เป็นนิยายรักได้
Profile Image for the  rainbow  chick.
19 reviews4 followers
March 19, 2022
Đây là một cuốn sách mình đọc tương đối chậm. Không phải vì không đủ sức hút, mà mình không muốn cuốn sách này kết thúc. Kiểu như thành phố Firenze (hay còn gọi là Florence) tràn ngập nét đẹp nghệ thuật thời Trung Cổ vẫn đang vận hành một cách chậm rãi qua thời gian, qua lời kể của Tsuji thành phố ấy trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết. Và nó làm mình muốn sống chậm hơn, tận hưởng không gian cổ kính ấy qua trang sách.

Ngoài cách miêu tả cảnh quan rõ ràng, dễ đồng cảm ra, tác giả còn có thể miêu tả tâm lý nhân vật vô cùng tinh tế nữa.

Ở nửa đầu câu chuyện, mình có cảm giác khá tốt với cuốn này, nhưng nửa sau có hơi buồn. Khi Junsei đứng giữa hai cô gái, một người ở hiện tại, một người ở quá khứ, một người điềm tĩnh, một người nồng nhiệt. Và khi Junsei đưa ra quyết định thì mình thấy bất công thay cho người con gái đến sau á, yêu cuồng nhiệt như thế để rồi nhận ra người mình yêu vẫn chưa thể thoát khỏi quá khứ. Đến cuối, nhân vật Junsei của chúng ta vứt bỏ mọi thứ ở hiện tại rồi đau khổ dằn vặt lần lại tìm quá khứ. Mình không thích cách xử lý này, không thích tiến trình câu chuyện như này. Nó chẳng đi tới đâu cả. Mở đầu rõ ràng bao nhiêu thì đến cuối cùng mơ hồ bấy nhiêu. Mặc dù biết là kết mở để chừa phần phát triển cho quyển "điềm tĩnh và nồng nhiệt- đỏ" (mình sẽ đọc sau) nữa nhưng nam chính của chúng ta quá lụy.

Dù sao mình vẫn phải đánh giá cao sự lồng ghép đối lập giữa "điềm tĩnh" và "nồng nhiệt" trong cuốn sách. Càng về cuối, sự đối lập càng rõ nét và xuất hiện nhiều hơn nhưng không kém sự tinh tế trong lối hành văn. Nó dẫn dắt người đọc theo mạch cảm xúc của tình yêu, giữa điềm tĩnh và nồng nhiệt, đâu mới là lựa chọn đúng.
This entire review has been hidden because of spoilers.
Profile Image for Kitty Pho Mai.
125 reviews28 followers
December 9, 2019
vẫn tiếp tục chán và khó hiểu đến phi lí. nhân vật nam chính nhu nhược, định tạo hình nhân vật nghệ sĩ hoài cổ nhưng tất cả đều ko biện hộ dc cho sự nhu nhược và ngu ngốc. thành ra làm khổ tất cả những người phụ nữ mà nam chính dính vào, spoi luôn là thân vs cô giáo thì khiến cô giáo tự sát, yêu mối tình đầu thì làm tình đầu sảy thay phải tự đi phá thai rồi khiến ngta nhung nhớ trong 8 năm trời, từ chuyện này gây ảnh hưởng đến một anh trai Mỹ tốt bụng hoàn hảo đã đem lòng yêu tình đầu. tiếp yêu cái cô hiện tại thì hành hạ cô bé đủ đường làm con người ta ko dứt ra được còn tàn nhẫn ruồng bỏ. tóm lại đọc cả 2 tập thì thấy tất cả tại thằng nam chính này, truyện hãm lìn, đọc xong chỉ muốn chửi.

1 sao là vì cảnh Milano và Firenze đẹp, không gian rất thơ, có mấy đoạn liên quan đến tranh nên mới níu kéo mình ngồi đọc đến cùng xem nó nói về cái gì còn chửi đó. Cay!
Profile Image for Hanako.
26 reviews
April 15, 2007
One of my all time favorite book to read!
(And by this I hope you get that I have read it numerous times)

The book is two parts, one written by a male author of the male hero (this book) to fill in the story of a couple who have separated and now live lives, but that is the back drop.

With so many wonderful metaphors the weave through art and love, and time and distance, this book has a very human story
Profile Image for eve.
96 reviews
May 30, 2022
ยอมรับเลยว่าหนังสือ 2 เล่มนี้เก่าแต่แปลกใหม่สำหรับเรา เพราะทั้ง 2 เล่มกล่าวถึงเรื่องราวเดียวกันแต่ต่างมุมมอง (POV) ปกติแล้วนักเขียนจะยัดมันลงมาในเล่มเดียว เล่าสลับกันไปมา แต่ 2 เล่มนี้เขียนโดยนักเขียน 2 คน เล่าเรื่องราวจาก 2 มุมมองของจุนเซและอาโออิ ที่ต่างคนต่างเคยมีความรักที่ลึกซึ้งให้แก่กันและกัน จนกระทั่งวันหนึ่งความรักนั้นได้จบลง แต่ยังมีสัญญา 1 ข้อที่ผูกมัดทั้ง 2 คนไว้นั่นก็คือ ในวันที่ 25 พฤษภาคม ปี 2000 วันเกิดอายุครบ 30 ปีของอาโออิ ทั้งคู่จะพบกันกันอีกครั้งที่ยอดโดมของดูโอโม่ที่เมือง Florence, Italy ทั้งคู่ไม่มีทางรู้เลยว่าอีกคนจะมาตามนัดไหม เพราะขาดการติดต่อกันไปเป็นสิบปี และในสมัยนั้นการติดต่อกันก็ไม่ได้ง่ายเหมือนตอนนี้ มันเลยเป็นเหมือนการเสี่ยงทายที่ยังไงก็คงต้องลองดู เพราะในเมื่อต่างคนยังไม่ลืมกัน ทั้งคู่อาจจะได้เจอกันและกลับมารักกันเหมือนเดิมก็ได้

เล่มนี้เป็นนิยายแปลจากญี่ปุ่นที่มี setting อยู่ในเมืองฟลอเรนซ์และมิลาน ประเทศอิตาลี เล่มแรกที่เราเลือกอ่านคือ “Blu เยือกเย็น” แล้วค่อยตามด้วย “Rosso ร้อนแรง” ซึ่งด้วยความที่มีเส้นเรื่องเดียวกัน จะเลือกอ่านเล่มไหนก่อนหลังก็ได้

Blu คือเรื่องของจุนเซที่มีอาชีพเป็นนักซ่อมภาพศิลปะ เค้านิยามตัวเองไว้ว่าเป็นนักซ่อมแซมอดีต ตรงนี้แหละโคตรเท่ คำว่าซ่อมแซมอดีตมาจากการที่เค้าต้องคอยซ่อมภาพศิลปะที่มีอายุเป็นร้อยๆปีให้กลับมาดูเหมือนเดิมอีกครั้ง แต่ตัวจุนเซเองกลับไม่สามารถซ่อมแซมอดีตที่แสนปวดร้าวของตัวเองได้เลย

ด้วยอาชีพของจุนเซ เล่มนี้เลยมีการกล่าวถึงเทคนิคการซ่อมภาพศิลปะและ reference ถึงรูปศิลปะชื่อดังมากมาย มันทำให้เราเกิดความ appreciate ภาพศิลปะขึ้นมาดื้อๆ และก็รู้สึกดีที่ประเทศอิตาลี (for instance) ให้ความสำคัญกับศิลปะมากขนาดนี้ ดูได้จากจำนวนมิวเซียมที่มีอยู่เต็มไปหมด พูดแล้วก็อยากเดินมิวเซียมขึ้นมาอีกแล้ว

ตอนที่อ่าน Blu ช่วงแรก เรารู้สึกได้อย่างแรงกล้าเลยว่าเล่มนี้มันมีกลิ่นอายของ Norwegian Wood แบบเต็มๆ แต่ต้องบอกก่อนว่าเราอ่าน Norwegian Wood ไปได้แค่ 40 หน้าก็มีเรื่องให้หยุดอ่าน เลยพูดได้ไม่เต็มปาก แต่ gut feeling เราว่าอย่างนั้น มันเต็มไปด้วยความถวิลหาความรักจากคนรักในอดีต ความรักที่เป็นไปไม่ได้ ทุกวันดำเนินไปด้วยความคิดถึงและอาลัยอาวรณ์ มันคือความรู้สึกนั้นเลย เหมือนจุนเซกับวาตานาเบะอยู่ในโลกคู่ขนานกัน

ระหว่างที่อ่านมีการบรรยายภาพบรรยากาศเมืองฟลอเรนซ์ที่จุนเซอาศัยอยู่ร่ำไป และด้วยความที่เรื่องราวดำเนินไปอย่างเชื่องช้า มันเลยทำให้เรารู้สึกราวกับว่าการอ่านหนังสือเล่มนี้เหมือนกับการเดินเล่นอยู่ในเมืองฟลอเรนซ์ที่เงียบสงบ หน้าดูโอโม่ในช่วงพลบค่ำที่นักท่องเที่ยวกลับออกไปกันหมดแล้ว ทางเดินริมแม่น้ำอาร์โนที่เต็มไปด้วยร้านค้าแต่ก็ยังคงความเงียบสงบ บอกไม่ถูกแฮะ รู้แต่ว่าพอกลับมาอ่านหนังสือเล่มนี้ทีไรมันให้ความสงบเงียบแก่เราได้ทุกที

ในขณะที่ Rosso กล่าวถึงเรื่องราวของอาโออิที่อยู่ในมิลาน เล่มนี้ก็ให้ความสงบแก่เราได้เหมือนกัน รู้สึกว่าอยากอ่านให้จบ แต่พอใกล้จบก็รู้สึกว่าความสงบเงียบในใจกำลังจะหมดลงเช่นกัน

ถ้าจะให้พูดถึงเรื่องราวความรักของทั้งคู่แบบกระชับหน่อย มันคือการถวิลหาคนรักเก่าที่จากกันไปนานแสนนาน แต่ต่างคนต่างไม่ยอม move on สักที แน่นอนว่าในระยะเวลาสิบปี มันต้องมีคนเข้ามาในชีวิตอยู่แล้ว ต่างคนต่างมีคนใหม่ที่ถึงแม้จะไม่ได้ต้องการเอามาเป็นตัวแทนแต่ก็ไม่ได้รักเค้าอย่างแท้จริง ความรักที่ได้รับมามันไม่สามารถเปลี่ยนแปลงอะไรได้เลยถ้าคนๆนั้นไม่อ้าแขนรับความรักนั้นไว้

เราอยากบอกทั้งคู่ว่า ถ้ายังไม่ลืมคนเก่าก็อย่าไปทำให้คนอื่นเค้าต้องเจ็บเลย และถ้าสองคนรักกันขนาดนั้น ทำไมถึงไม่หันหน้าคุยกันตรงๆ คุยกันให้เข้าใจแทนที่จะตีความด้วยตัวเองไปซะหมดทุกเรื่อง ถึงแม้ว่า setting จะอยู่ในยุโรป ถึงแม้ว่าเบื้องหลังของทั้งจุนเซและอาโออินั้นเติบโตมาที่ต่างประเทศ แต่ผู้เขียนทั้ง 2 ที่ทำให้จุนและอาโออิมีชีวิตขึ้นมานั้นก็ยังเป็นคนญี่ปุ่นอยู่ดี งานเขียนเลยออกมาเป็นแบบ high context อ้อมค้อม ไม่พูดตรงๆ และเงียบขรึม

ในเชิงโรแมนติค เราว่ามันก็โรแมนติคอยู่แหละที่จากกันไปเป็นสิบปีแต่ก็ยังคิดถึงกันอยู่ทุกวัน (เพลงรักเธอคนนี้ 24 ชั่วโมงของแกงส้มขึ้นมาเลยตอนนี้ เช้าสายบ่ายเย็นก็ยังไอเลิฟยู ในเรื่องคืออย่างนั้นเลย) แต่ก็ติดอยู่ตรงที่ทั้งสองคนเหมือนไม่ได้ใช้ชีวิตในปัจจุบันเลย เหมือนเอาตัวเองไปแปะอยู่กับอดีตที่แก้ไขไม่ได้อยู่ตลอดเวลา ใช้ชีวิตแบบฝืดเคือง ยึดติดอยู่กับความทรงจำที่หอมหวาน คำว่าไม่ move on นั้นมันเหมือนกับว่าต่างคนต่างรู้อยู่แก่ใจว่าฉันรักเค้า และเค้าก็รักฉัน แต่เราไม่ได้รักกัน อะไรประมาณนั้น

ถึงแม้เราจะได้ชิมลางงานลุงมูอย่าง Norwegian Wood (งานลุงมูเล่มแรกของเรา) ไปแค่ 40 หน้า แต่เรากลับรู้สึกว่าถ้าใครชอบลุงมูอาจจะชอบเล่มนี้ก็ได้นะ เพราะมันเชื่องช้าสลับหยุดนิ่ง บรรยายบรรยากาศแบบละเอียด จนรู้สึกเชื่องช้าตามไปด้วยเวลาอ่าน ตอนอ่านเล่มนี้ก็เหมือนลุงมูกวักมือเรียกให้กลับไปอ่าน Norwegian Wood ให้จบยังไงยังงั้นเลย

ว่าแล้วก็แปะรูปดูโอโม่ของทั้งที่ฟลอเรนซ์ที่ดูเงียบสงบและแข็งแรงไว้สักหน่อย สวยมาก ไปทีไรก็สวย เอาไว้มีโอกาสก็อยากจะกลับไปที่นั่นอีก อิตาลีเป็นประเทศที่เต็มไปด้วยเสน่ห์จริงๆ
Profile Image for Gain Lã.
78 reviews53 followers
July 21, 2018
Nói gì đây khi trong lòng chỉ ngập tràn sự bức bối và khó chịu khi đọc xong cuốn sách này. Thật sự bản thân mình không thể tìm ra được sự đồng cảm nào dành cho nhân vật nam chính cũng như cuộc đời của anh ta. Cái thứ tình cảm anh ta trải qua cũng như nỗi đau, sự dằn vặt trong tâm hồn anh ta phải gánh chịu. Và mình, trên quan điểm cá nhân, cho rằng tác giả xây dựng nhân vật quá yếu đuối, thậm chí là yếu hèn và mình càng không đồng thuận với cái thứ tình yêu mà những nhân vật trong cuốn sách này trải qua, quá phóng khoáng đến vô tội vạ, song lại quá rụt rè đến chẳng hiểu được. Chắc hẳn do bản thân mình có phần cổ hủ, và những trải nghiệm mình chưa đủ, và đặc biệt cái nhìn về tình yêu còn chưa hoàn thiện. Nhưng với mình hiện giờ, đã yêu thì phải rõ ràng, thẳng thắng. Vậy thôi.
Chê rồi cũng phải khen, chắc hẳn cách viết này, câu chuyện này, tác giả muốn người đọc chúng ta có cái nhìn khác hơn, sâu hơn trong tình yêu, và với mình, đây quả thật rất khác và mới mẻ, đồng thời vô cùng khó chịu và đay nghiến. Song tác giả đã xây dựng hình tượng nhân vật và khung cảnh xung quanh rất có hồn, nói thật cái hay với mình là ở điểm này, từ cảnh đến người đều được chăm chuốt rất tỉ mỉ.
Tóm lại, chắc phải lâu lắm nữa mình mới đủ can đảm cầm tiếp cuốn sách nào hay câu chuyện nào mang cái màu tình cảm xám xịt kiểu này nữa quá, đặc biệt phần song song với cuốn sách này. Cơ mà ai mà biết được, chuyện tương lai mà, biết đâu được tháng sau, tuần sau hay thậm chí ngày mai mình lại "chơi dại" một lần nữa. Nhưng chắc chắn không phải bây giờ...
Profile Image for Dieu Nguyen.
210 reviews69 followers
January 22, 2018
Quyển này được xem như phần tiếp nối của Đỏ. Gọi là tiếp nối cũng không đúng vì nó gần như diễn ra song song, được kể bởi nhân vật nam thay vì nữ như ở Đỏ.
Mình thích văn phong của Ekuni Kaori, đó cũng là lý do mình đọc Đỏ. Nhưng lần đó, cảm xúc của mình không còn giống với những lần đọc tiểu thuyết Nhật trước kia nữa.
Ban đầu, vì nghĩ Lam là phần 2, mình tìm mua. Hóa ra là do một tác giả khác. Và vốn không thích nhân vật Junsei từ hồi Đỏ (do mình ngưỡng mộ anh người Mỹ trong Đỏ hơn :3), mình không có thiện cảm ngay từ đầu.
Nhưng mà mình sai thật. Lam thổi vào cuộc sống của mình làn gió của ngày xưa. Cái thời mình day dứt khỏ tả khi đọc Rừng Na-uy hay Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới, à cả Tháp Tokyo nữa.
Mới có 70 trang sách thôi mà mình đã phải nghỉ một tí, vì nước mắt đã giàn giụa rồi. Văn phong của Lam nhẹ nhàng, không đi sâu mô tả, cũng không kể lể quá nhiều. Mọi thứ chầm chậm, nhưng mỗi lời nhân vật nói ra đều làm mình dừng lại suy nghĩ. Từ sau 70 trang đó, mình đọc một mạch đến hết trong một đêm vì không thể chờ thêm được nữa.
Cảm xúc nhiều như vậy có thể vì mình tìm thấy mình trong đó, đâu đó ở Memi chứ không phải là Aoi như mình từng nghĩ.
Mình giống Memi thật. :(
Profile Image for Larosenoire299.
384 reviews82 followers
March 30, 2018
Một cuốn sách đọc khá dễ chịu, đôi lúc cảm thấy có chút day dứt và tiếc nuối.
Bìa sắc xanh làm gợi lên nhiều thứ, giống như bầu trời, như mặt biển, có lúc tĩnh lặng, có lúc lại gợn sóng lăn tăn.
Xuyên suốt câu chuyện là hội họa và nỗi nhớ.

Đợt này đọc khá nhiều truyện có mô típ người ta tưởng có thể có thể thoát khỏi cái bóng của một mối tình, nhưng cuối cùng vẫn quẩn quanh trong đó không thoát ra được, làm khổ cả mình, khổ cả người đến sau.

Như Memi - một người thiếu vắng tình cảm từ bố, đã coi Junsei như gia đình của mình. Cô ngây thơ, cô yêu Junsei hết lòng. Nhưng cuối cùng cô cay đắng nhận ra mình chỉ là một cái bóng, chẳng thể níu giữ được trái tim muốn rời đi của Junsei, dù cô đã chạy từ Ý về Nhật chỉ để muốn xác nhận lại vị trí của mình trong lòng người mình yêu.

Tôi cũng chả biết nữa. Tình yêu có lẽ luôn là vậy, trong tim mỗi người đều có bóng hình không thể thay thế được, không thể quên đi dù lòng rất muốn. T không trách Junsei, chí ít anh đã nói chia tay Memi trước khi quá muộn. Cái kết mở của câu chuyện khiến tôi tự hỏi: Phải chăng, những người yêu nhau, đi 1 vòng rồi sẽ lại về với nhau? Vậy trước khi về với nhau, họ sẽ còn làm khổ bao nhiêu người khác thương họ hết lòng mà không biết rằng mình chỉ là ảo ảnh của một ai đó khác?
Profile Image for Nhi Đinh.
27 reviews1 follower
July 3, 2021
Đọc cuốn này trong lúc nghỉ mùa dịch thiệt là down mood. Như nhịp sống của Junsei hằng ngày ngoảnh lại quá khứ, ở một góc nào đó thì còn hơn cả Aoi. Anh ta, với công việc phục chếtranh như đang sống trong quá khứ. Junsei như hằng mong có thể sửa chữa quá khứ đổ vỡ của mình với Aoi, với gia đình như phục chế những tác phẩm nghệ thuật. Anh ta không ngừng tìm kiếm hình ảnh của Aoi trong Memi - người yêu hiện tại, hình ảnh người mẹ trong cô giáo Giovanna, hòa mình trong bầu không khí bảo thủ của thành phố cổ Firenze, luôn so sánh nó với thành phố hằng ngày đổi mới như Tokyo.
Lúc đọc khúc Aoi và Junsei gặp nhau, họ bị khớp cũng là điều đã dự đoán được. Đọc khúc kết trong cuốn Đỏ thì t cảm thấy hơi tức, t đã nghĩ họ sẽ gặp nhau lâu hơn chứ có 3 ngày làm sao bù đắp cho 8 năm mà hai người đã quyết định rời nhau như đúng rồi. Thật mừng rỡ khi đọc khúc kết cuốn Xanh, Junsei mua vé tàu đuổi theo Aoi. Cuối cùng vẫn là OE mà vậy cũng vừa, có thể họ sẽ hợp, có thể họ sẽ tan. Mà có thể, đối với hai người đã ngừng ngoái đầu lại quá khứ, sống ử hiện tịa và tương lai thì trông cũng promising ra phết chứ lmao
This entire review has been hidden because of spoilers.
Profile Image for Maru.
529 reviews77 followers
January 16, 2018
Thoả mãn!!!
Đọc xong Đỏ phải mò đi mua Lam ngay vì không chịu nổi cái cảm giác "bơ nhau mà sống" của Aoi. Ít nhất, Lam cũng có cái kết thoả mãn. Và đọc Lam, cảm thấy ko quá tò mò về quá khứ của Junsei và Aoi. Đỡ ức chế!
Junsei được vẽ nên có phần... phi lý. Hoặc giả đàn ông người nào cũng vậy, cũng có thể tha thiết đến điên dại vì một người, và làm tình với người khác *cười khẩy*.
Cuộc sống của Junsei nhiều thăng trầm hơn. Nếu Aoi có tất cả nhưng không thật lòng quý trọng điều gì, thì Junsei lại chẳng có gì trừ Aoi. Vậy nên, cái kết này hợp lý!
Ngoài lề chút, Marvin và Memi ai bất hạnh hơn nhỉ? Người luôn cảm nhận được khoảng trống hun hút nhưng chấp nhận hy sinh, hay kẻ thấy rõ nhưng giả bộ che dấu? Thực ra, Memi cần Junsei nhiều hơn Marvin cần Aoi. Đúng hơn, Marvin mạnh mẽ hơn Memi. Nhưng đó là vì Junsei không quyết đoán với Memi, cố ý giấu Memi, chứ không phải như Aoi - sẵn sàng phơi bày tất cả.
P/s: bỗng nghĩ, Junsei ngoài đời đẹp troai lắm nhỉ :v
Profile Image for Konatsu.
115 reviews12 followers
December 25, 2019
幼い頃に家で映画を観て以来、私にとっては名探偵コナンやジブリ映画、ハリーポッターといったものと並ぶ、ずっと私のそばにあったような『冷静と情熱のあいだ』。高2あたりでようやく江國香織のRossoを読んで、今まであたためていた辻仁成のBlu。懐かしいなぁ、あおいの方ではどんなんだっけ、とか思いながら、グイグイ読み進めた。
もうあまり純粋に恋愛を捉えられなくなってしまったのか、特に各章のはじめの順生の回想や、順生の過去への執着、愛情、こだわりの表現の繰り返しに時々「またかい」なんて思っていたけれど、やっぱり一度離れてしまった恋人たちが何年もあと、だいぶ大人になってお互いそれぞれの人生の基盤を固めつつある時期に再会するっていうのには普遍的な魅力がある。Nicholas SparksのThe NotebookやThe Great Gatsbyにもあるような。
確かRossoの方でも終わり方は曖昧だったけれど、映画の方ではもう少し二人の未来に希望が見えるような終わり方だったように思うし、私もこの作品に初めて触れて以来、二人がまた結ばれることを信じている。Bluでもそれを押すようなエンディングだったと思う。
それにしても、何度も順生も説明しているけれど、メタファーの使い方が上手い。絵画修復師というのは過去に再度色を加えて蘇らせ、(もしかしたら少し未練がましいほどに)過去にとらわれ過去を祝福するような仕事なのかもしれないけれど、それは同時に過去と面と向き合い、過去と現在、そしてその延長線上で未来とを繋ぎ、その先に生かしていくということでもある。同じように順生はこの昔の約束と新しい時代の境目で、ずっと考えていたようでその核心を避けていた過去に向き合い、ただ単に妄想の中で思い描いていた過去、思い出、10年前のあおいの残像に浸るのではなく、これからの自分とあおいとの関係(そして、これはなんだかちゃっちくてあまり大きな声では言えないけれど、多分順生とあおいの愛)を生かすことを求められているんだと思う。冷静に、そして少しばかりか臆病になってしまった所にもう一度情熱を注いでみる。今までに何度も瀕死状態の絵画を生き返らせてきた順生になら、長いこと放置されてしまった順生とあおいの愛に再び命を吹き込むことができるんじゃないかと期待せずにはいられない。
Profile Image for Doyeon Ahn.
101 reviews3 followers
April 9, 2023
두명의 작가가 두 권의 책으로 써낸 하나의 소설. 이별을 겪은 아오이와 쥰세이의 이야기. 한 권은 아오이의 시선으로 다른 한권은 쥰세이의 시선으로 이별 후 8년의 이야기들을 다룬다. 소설의 독특한 형식 덕분 일까, 관계에 있어 소통이 얼마나 중요한지 다시한번 느낄 수 있었다. 마음을 이야기 하라고, 쫌! 책을 읽으며 제 3자의 시선으로 남녀 주인공을 안타깝게 바라 볼 수 밖에 없었다. 그런 답답한 마음에도 불구하고 츠지 히토나리의 섬세하고 예리한 문장들이 책의 마지막 장까지 이끌어 주었다;

"나는 몇 사람분의 쾌활함을 가지고 있는 메미의 가슴에 깃들인 그 어두운 그림자가 너무도 사랑스럽게 느껴졌다. 그것은 나 자신의 인생과도 겹치는 회색 그림자이기도 했다." (p.86)

"영원하지 못한 찰나의 꿈과도 같은 여름 햇살은 왜 이다지도 뻔뻔스러울 정도로 순진무구한가. 여름이 올 때마다, 그 밝은 햇살 아래서 갈 곳을 몰라, 어두운 그늘을 가려 걸어가는 나였다. 그것이 나의 인생이었다." (p.169)
Profile Image for Quynh Nguyen.
15 reviews1 follower
March 20, 2021
"Hai chúng tôi đang ôm gì đây? Tôi đang ôm Aoi của tám năm trước. Còn Aoi cũng đang ôm tôi cách đây tám năm. Hai đứa chúng tôi đang ngủ cùng quá khứ.
Tôi muốn hiện tại làm quen thật nhanh với quá khứ. Tôi muốn lấp khe vực sâu giữa hai người. Tôi muốn bắc chiếc cầu qua khe vực ấy, dù chỉ là tạm thời. Nhưng vực thì sâu, rộng và cách trở hơn tôi tưởng."

Đọc quyển này vào đúng thời điểm bản thân có thể cảm nhận đc những trăn trở trong trái tim Junsei, dường như là đồng cảm với Junsei.
Profile Image for Miyu.
474 reviews51 followers
July 17, 2023
2.75 vì không lên nổi 3. Nv nam xd cứ bị làm sao đấy, nhất là tình yêu với Aoi nửa vời càng khiến cả câu chuyện như một mớ bòng bong dù tg đã cố hết sức nhồi nhét nào là bầu trời nào là nghệ thuật nào là tranh nào là lịch sử vào thế nhưng lại càng khiến cho tp như một nồi tả pí lù. Điểm cứu vớt duy nhất có lẽ là nhân vật Memi.
Mình sẽ đọc thêm phần Đỏ, để xem Ekuri có thể cứu vớt bộ này lên hạng không.
Profile Image for ดินสอ สีไม้.
1,070 reviews179 followers
May 13, 2017
การเล่าเรื่องทำได้ดีกว่าเล่ม rosso
ดูมีเรื่องราว มีที่มาที่ไป
อ่านง่ายกว่าการดำเนินเรื่องไปแบบเนิบๆ
และปล่อยให้เราจับใจความเอาเองแบบ rosso
แต่ยากจะอธิบายจริงๆ
ไม่รู้ทำไมเรากลับรู้สึกว่าชอบเล่ม rosso มากกว่า
ความจริงเล่มนี้ก็อาจมีส่วนทำให้เราชอบเล่มนั้นนะ
มันช่วยต่อยอด ช่วยเติมเต็มความรู้สึก
ดูขี้โกงหน่อยๆ แต่มันก็เป็นแบบนั้นแหละ
Profile Image for Chika.
4 reviews
Read
August 18, 2024
At first, Jyunsei gave me a puke because his head was too sticky to his ex. How he recalls his ex and his glorified memory with her are too much to read. However, it kinda starts to relate to me which I was drawn into the story. Everyone has fantasies about previous relationships or things you cannot throw away easily. This book pulled little dirty parts of me throughout the story.
Profile Image for Sheila Chou.
167 reviews26 followers
January 29, 2019
P7
人是越想忘記卻越忘不了的動物。

P33
我們永遠無法回到昨天。昨天雖然是不久之前的事,但和明天不同,是永遠到不了的地方。

P38
約定是在未來,回憶是在過去。回憶和約定的意義差別很大呢。

P38
我們總因為看不見未來而焦慮不安,其實不必焦慮,未來雖看不到,但它和過去不同,它一定會來。

P47
人世間真的有不後悔的人生嗎?我一直在後悔。感覺這輩子都逃離不了後悔。

P80
說是哪裡也不去
此刻你卻不在這裡
什麼時候?我溯尋不到
總是走過頭了
我在這裡終究是
活過頭了

P101
她就是那樣的人,把熱情壓抑在冷靜中…
Profile Image for Anness.
111 reviews46 followers
February 17, 2022
รู้สึกว่าอ่านง่ายกว่า rosso ดูเป็นการเล่าถึงชีวิตและความเป็นมาเป็นไปของตัวละคร ไม่เน้นอารมณ์ การทิ้งช่องว่างของระยะเวลาแปดปีเหมือนของอาโออิขนาดนั้น แต่สัมผัสได้ถึงห้วงการยังติดกับอดีต เต็มไปด้วยการโหยหา ส่วนตัวชอบ rosso มากกว่า แต่พอได้อ่านครบสองเล่มก็อิ่มเอม อยากไปอิตาลีและญี่ปุ่น
Profile Image for Vy Dao.
38 reviews8 followers
July 22, 2018
Đọc ít mệt hơn cuốn Đỏ, nhưng vẫn hơi "ngôn tình" quá cho khái niệm văn học Nhật theo tiêu chuẩn của mình.
Profile Image for Sowon Yoon.
34 reviews
March 28, 2020
진짜로는 2.5점 정도. 화자/조반니가 도쿄, 밀라노, 피렌체를 설명하는 부분들은 정말 괜찮은 부분들이었는데, 이야기 자체가 되게 b급이어서... 과거/현재/미래에 대한 주제는 좋았는데, 이야기로 풀어나가기보다는 화자의 설명으로 끝난 것도 좀 작가의 허술함을 보여주는 듯해서 실망 많이 했다. 영화 볼까?
Profile Image for Mai Ha.
25 reviews5 followers
May 20, 2021
Mình thấy truyện khá chậm và dài dòng, cứ ngang ngang buồn buồn không có điểm nhấn. Mình đã cố đọc lại mấy lần nhưng đành đem đi tặng vì không hợp.
Profile Image for Jessada Karnjana.
590 reviews9 followers
April 16, 2022
อ่านคู่กับ Rosso จะอ่านเล่มไหนก่อนก็ได้ (ตัวเองอ่าน Rosso ก่อน)
Profile Image for Whale52Hz.
9 reviews
July 23, 2022
I get why Junsei couldn’t love Meimi. Junsei was always thinking about Aoi since the beginning of the book. The writer is so damn good how he described the feeling that Junsei has towards Aoi.
This entire review has been hidden because of spoilers.
Displaying 1 - 30 of 41 reviews

Can't find what you're looking for?

Get help and learn more about the design.