Nhà thơ Trần Dần trong một lá thư đã viết: "... thơ anh, thơ Đinh Hùng muôn đời sống mãi với thi ca Việt Nam..."
Ở đây, cuốn sách này, xuất hiện trở lại với công chúng độc giả sau 47 năm, ngót nghét gần nửa thế kỷ. Thiết nghĩ, sau chừng ấy thời gian, đời sống văn học Việt Nam cũng trải qua vô số biến thiên, xáo trộn, được mất... và cuốn sách này phần nào sẽ tái hiện lại vài câu chuyện văn học sử, vài khoảnh khắc đời thường của những tên tuổi nhà văn, nhà thơ mà từ trước đến giờ chúng ta hằng ngưỡng mộ họ qua từng trang viết hay chỉ là một phần cuộc đời họ có mấy điều đáng để học hỏi. Nên các bạn sẽ không tìm thấy chữ "Thơ" in trên bìa, vì đây là: "... Đinh Hùng đã nhớ lại và ghi lại cho văn học sử nước nhà những gương mặt văn nhân một thời, đã tạc lại những chân dung văn nghệ sĩ để treo bày trong phòng tưởng niệm vĩnh hằng của văn chương Việt Nam. Họ đã nhờ ông mà vang bóng. Và chính ông cũng để lại bóng mình trên những trang viết này, bên cạnh thơ Đinh Hùng. Sau gần nửa thế kỷ được in ra lần đầu, cuốn sách bây giờ trở lại tay độc giả, cái vang bóng hôm qua vẫn còn lay động đến hôm nay. Những người đã đọc và sẽ đọc cuốn sách này hẳn thấy phập phồng trên câu chữ của Đinh Hùng cái mạch sống văn chương vẫn tuôn chảy qua bao biến thiên thời cuộc, qua đảo điên cuộc sống, và khiến chúng ta cảm động, cảm thông, cảm thương với nhà văn, nhà thơ ở thời kỳ vẫn phảng phất khói lò hương cũ ..."
Những hướng sao rơi
Khi miếu đường kia phá bỏ rồi ta đi tìm những hướng sao rơi lạc loài theo dấu chân cầm thú từng vệt dương sa mọc khắc người
sau trái cô sơn, ngày lại ngày hồn kinh kỳ hiện dưới chân mây đôi tay vò xé loài hoang thảo đỏ máu căm hờn trên cỏ cây
rồi những đêm sâu bỗng hiện về vượn lâm tuyền khóc rợn trăng khuya đâu đây u uất hồn sơ cổ từng bóng ma rừng theo bước đi
ta đến sườn non rẽ cỏ gai sống đây ghi trước mảnh di hài lẫn trong kiến trúc toà vân thạch hồn cổ ngồi chung, mộng vẫn dài
từng buổi hoàng hôn xuống lạ kỳ ta nằm trên cỏ lắng tai nghe… thèm ăn một chút hoa man dại rồi ngủ như loài muông thú kia
Trích từ “Đốt lò hương cũ”, Đinh Hùng, 1971 Bài này do thi sĩ Đinh Hùng đọc trên đài phát thanh ngày 4-10-1957.
ĐINH HÙNG sinh ngày 3 tháng 7 năm 1920 tại làng Trung Phụng, ngoại vi thành Hà Nội (chánh quán làng Phượng Dực, tỉnh Hà Đông), Bắc Việt.
Thuở nhỏ, học trường Sinh Từ. Đậu tú tài khi học xong trường Bưởi, Hà Nội.
Tham gia sinh hoạt văn nghệ từ rất sớm, từ trước 1945, nhưng chỉ chính thức sống bằng nghề văn báo ít lâu trước khi di cư vô Nam (1952-54). Tại Sài Gòn, ông viết truyện dài dã sử (ký Hoài Điệp, Thứ Lang), làm thơ trào phúng (ký Thần Đăng), vẽ tranh, soạn kịch thơ và phụ trách mục thi ca Tao Đàn trên các luồng sóng phát thanh. Năm 1962, ông được trao tặng giải thưởng Văn chương Toàn quốc (về Thơ).
Ông từ trần ngày 24 tháng 8 năm 1967 tại Bệnh viện Bình-dân Sài Gòn, sau một cơn đau ung thư bao tử, để lại một vợ ba con cùng một sự nghiệp còn dang dở.
Tác phẩm đã ấn hành: Mê hồn ca (thơ, Tiếng Đông phương, Hà Nội, 1954);Đường vào tình sử (thơ, Nam Chi Tùng thư, Sài Gòn, 1961); Ngày đó có em(thuật ký, Giao điểm, 1967), Đốt lò hương cũ (hồi ký, Lửa Thiêng, 1971) cùng vài cuốn truyện dài dã sử do Nguyễn Đình Vượng xuất bản khoảng 1959-60.
Đinh Hùng tạo được cho riêng ông một thi giới rất lạ, tựa như một con suối chảy từ trữ tình đến tượng trưng sang siêu thực, mang theo dòng những hình ảnh giàu có, một ngôn ngữ cá biệt và một tâm hồn lạ lùng của miền núi rừng hoang vu, bí ẩn, nguyên sơ…
Thường nhân đọc thấy hay ở chỗ à thế ra văn nhân cũng như mình đôi chỗ, còn đôi chỗ như người trên giời à kể cũng hay ho. Mình đọc thì bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước, chẳng biết chọn một dòng hay để nước trôi. Cuộc đời có vẻ chộn rộn hơn khi lo những việc chẳng phải của mình. Đinh Hùng thì không có giọng của người phê bình.