Không biết cô có còn giữ những thói quen ngày xưa? Không biết cô có làm quen với nhiều người bạn mới? Không biết buổi chiều của cô ấy thế nào?
Tôi không biết câu trả lời. Chỉ biết tim mình rung lên một cái. Thật là khẽ như thế chính nó cũng sợ tôi nhận ra.
Mặc dù tôi đã không gặp cô ấy nhiều năm nay rồi, khó có thể giải thích vì sao cứ mỗi lần bay qua đây, thấy trời yên biển lặng là lòng tôi cũng phần nào nhẹ nhõm. Ít ra là buổi chiều nay không có bão giông, cô ấy chắc đang trên đường đi bộ từ cơ quan về nhà trong ánh nắng tím hồng của buổi hoàng hôn tuyệt đẹp. Lúc ấy tôi không nghĩ về tình yêu, càng không nghĩ gì về thứ gọi là hôn nhân. Tôi chỉ biết trong lòng mình khi ấy nhen nhóm lên một niềm ấm áp thầm kín khi linh cảm được rằng: Ở đâu đó dưới kia có một người từng thương đang đi làm về.
Sách đọc ké của em gái, sau khi đọc xong mình thấy như sau: Vì tác giả là người viết tay ngang nên viết non và cách kể chuyện bị nhạt. Tác giả viết theo lối quen thuộc của các nhà văn trẻ VN tức là thiên về kể lể theo dòng suy nghĩ của bản thân, vừa giống kể chuyện, vừa giống tự sự, lại muốn triết lý. Chính vì thế nên các câu chuyện bị lòng vòng và nông. Tất nhiên là không thể mong một câu chuyện sâu sắc, nhưng với cách viết như thế này thì tác giả nên bắt đầu với việc viết blog, viết truyện cho các chương trình radio, còn sách thì lẽ ra bạn nên từ từ đã. Những quyển sách mơ hồ nhàn nhạt không phải là đã có quá nhiều trên thị trường sách rồi sao?
Đọc trộm nhật ký của Đạt, với những bức vẽ của Eric. Cuốn sách vừa vặn đẹp cho một chuyến bay ngắn. Gấp trang sách lại, nhìn ra cửa sổ máy bay với bầu trời và mây, thấy như cậu bạn đang ngồi trên sải cánh của những chú chim trắng, ngay sát bên mình.
「Việc ưu tiên đặt một ai đó lên trên bản thân mình, việc tim ta rung lên vì sự hiện diện của một người khác, việc ta khóc hay cười vì hành động hay suy nghĩ của một cá thể không phải là ta, theo tớ, chính là một điều phi thường.」 ➖➖➖ Là một người thích du lịch và thích đọc những bài viết về du lịch, khi cuốn này được xuất bản, tớ đã hóng hớt lắm vì tớ khá là mê những bức ảnh và chia sẻ của tác giả trên facebook. Tới khi cầm sách trên tay và đọc, tớ nhận ra rằng em nó không viết về du lịch, không phải những câu chuyện về những cuộc phiêu lưu khắp các miền đất, hay những món ăn ngon, những kỉ niệm khó quên. Đây là cuốn sách về những cảm xúc và trải nghiệm tuổi trẻ của tác giả anh em ạ.
Tớ thích giọng kể của tác giả lắm, một giọng kể tự nhiên và gần gũi, đọc sách mà như đang ngồi café nghe câu chuyện bàn bên kể vậy, câu chuyện của và về những người lạ cùng thế hệ không quá xa vời với chúng ta. Những truyện đầu của cuốn này khá là nhẹ nhàng, tớ thích cái màu kí ức êm dịu đẹp đẽ về tuổi thơ của tác giả cùng Hà Nội, nơi anh sinh ra và lớn lên. Nó khiến tớ nhớ lại ngày còn bé, tớ cũng ở cùng ông bà ngoại cả ngày, tới tối bố mẹ đi làm về qua đón về nhà, sáng hôm sau lại đưa sang, ngày qua ngày chơi với mấy đứa em họ—mẹ tớ là cả, tớ lại là con út nên dù là em nhưng em toàn hơn tuổi chị. Lớn rồi, thi thoảng nhớ về những ngày tháng không âu lo gì, bỗng thấy lòng cũng dịu đi nhiều.
Nửa sau cuốn sách, những câu truyện mang tới cảm giác sâu lắng hơn, như những nốt trầm trên một bản nhạc vậy. Có lẽ điều tớ thích nhất ở cuốn này là em nó gợi được rất nhiều cảm xúc và kỉ niệm trong tớ, và đúng là có đôi lúc đang đọc, con tim thực sự rung lên, khi kí ức ùa về nhắc lại cho tớ về bao điều đã qua. Tuổi trẻ đúng là có những khát khao hoài bão đẹp đẽ, những phút giây vui vẻ sảng khoái bên bè bạn và yêu đương, nhưng ai cũng hiểu rằng, chọn theo đuổi ước mơ, cũng đồng nghĩa với việc xa rời những điều bình yên thân thuộc ta vốn được ấp ủ trong nó.
Tuy không quá ấn tượng, nhưng em này cũng khiến Chi khá ưng ý. Cuốn này đọc vào tối chủ nhật, trước khi đi ngủ, sẽ dễ chịu lắm đó anh em.
Mình đồng tình với một số suy nghĩ nhưng khi đọc vẫn không thoát khỏi cảm giác tương đối khó chịu. Cảm thấy tác giả như đang cố thể hiện kiến thức, lịch sử tình trường và biện minh cho phong cách yêu Don Juan của mình. Cách viết và suy nghĩ cũng không có gì đặc sắc, sách có một số lỗi đánh máy. Có lẽ đúng như tác giả chia sẻ, cuốn sách này viết ra chỉ là chỗ để tác giả nói ra cảm xúc của mình. Thực sự mình không thấy có giá trị văn học hay cảm xúc gì lắm.
Lúc đọc những chương đầu thật sự mình chưa ấn tượng lắm nhưng càng về sau, những chương cuối thật sự chạm đến cảm xúc.
Tác giả kể về những hành trình của mình ở những miền đất mới, về “Nhà” - là đốm sáng Sài Gòn thân thuộc, về tình cảm với Hà Nội, về những ký ức xưa cũ nhưng tuyệt đẹp của những năm tháng học trò...về những lời của một người đàn ông sắp 30 tuổi trò chuyện với bản thân mình năm 18, về những giấc mơ đi lạc...
Sự đồng cảm trong từng câu chữ...thật sự khiến con tim mình rung lên!
Mình đã mua cuốn sách này một cách đầy ngẫu hứng. Nói là "ngẫu hứng" vì chỉ khi đến nhà sách mình mới tự nhiên muốn mua còn trước đó ở nhà thú thật là đã không định đọc ( hình ảnh của nó xuất hiện tương đối nhiều trên Instagram và Facebook của mình). Thế mà, bằng một cách nào đó, mình đã mua nó và...bằng tất cả những câu chữ tinh tế và cảm xúc, " là vì con tim anh rung lên" đã chinh phục trái tim của mình. Ngay từ đầu, mình không nặng nề, yêu cầu cao về lối viết, câu từ của một anh phi công tài giỏi và đẹp trai😅 nhưng anh đã làm mình bất ngờ với lối hành văn rất trôi chảy, mạch lạc, đầy chất "thơ" và đầy "nam tính". Từ trước đến giờ, mình ít đọc sách thể loại này lắm và cuốn sách này là một số ít trong cái số ít trên gợi cho mình nhiều cảm xúc. Đọc sách mà mình cứ cảm tưởng như anh tác giả đang ngồi đối diện và nói ra những điều mà trong sách đang viết. Chính cái cảm tưởng ấy khiến cho những "em", những "cậu" " những "bạn" nào đó mà anh gửi đến trong đây đều như thể là gửi đến chính người đang đọc nó chứ chẳng phải ai xa xôi vì nó gần gũi lắm. Anh Quang Đạt đã thể hiện một khái niệm rất khác về cái gọi là "phi thường", một cái "phi thường" mà mình chưa bao giờ nghĩ tới, nó nằm trong chính con tim của mỗi người, nằm trong chính cảm xúc của mỗi người, đơn giản thế thôi. Một góc nhìn rất khác về hôn nhân, về những câu chuyện sau hôn nhân, về một trái tim dễ rung động, nhiều cảm xúc cũng đã được anh thể hiện một cách rất nhẹ nhàng và tinh tế. Trùng hợp thay, có một góc nhìn trong đó cùng hướng với mình, là những suy nghĩ của mình sau tất cả những gì đã xảy ra với gia đình mình và những người khác. Trong toàn bộ phần viết bên trên, mình có đề cập rất nhiều lần từ "cảm xúc", vì đó là tất cả những gì nhiều nhất mà cuốn sách đã tác động tới mình. Tất nhiên, hầu như các cuốn sách đều khơi gợi cảm xúc, nhưng đó là những cảm xúc bật ra được thành tên còn với cuốn sách này, anh tác giả khiến trái tim bạn lơ lửng với giữa những cảm xúc pha trộn với nhau, một chút hạnh phúc, chút buồn, chút cô đơn, chút vui,chút hoài niệm...Và đó là tất cả những gì mình cảm nhận được sau khi đọc một cuốn sách không nằm trong kế hoạch ...Một sự "ngẫu hứng" đáng giá.
Một cuốn sách đẹp cả về hình thức lẫn nội dung, giấy đều được phủ màu vẽ minh họa xinh lắm. Thật ra so với những cuốn sách mình đọc của các tác giả trẻ Việt Nam thì có thể nói mình thấy cuốn này ổn áp nhất.
Quang Đạt không phải nhà văn chuyên nghiệp - anh là một phi công với đam mê bay lượn. Chắc có lẽ vì thế mà văn phong cũng uốn lượn dịu dàng hơn những gì mình hay nghĩ ở một nhà văn nam.
Cuốn này ưng ý nhất chắc chắn là về phần trình bày, sách nhà Bloom làm lúc nào cũng bắt mắt đẹp kinh khủng khiếp. Nhiều khi sách đẹp thôi đã khiến người ta nương tay hơn hẳn khi đánh giá tới phần nội dung rồi.
Là vì con tim anh rung lên là cuốn sách của một người trẻ khoảng lứa tuổi đầu 90, là một người con trai và không là nhà văn. Và tất nhiên, theo một người đọc kha khá những thể loại truyện từ tác giả Việt và nước ngoài, tôi biết lời văn của Đạt sẽ rất thực và rất đời. Đời ở đây có lẽ tôi sẽ dễ hiểu, vì tác giả và tôi có tầm lứa tuổi ngang nhau. Đúng là thế thật, ngay từ đầu Đạt đã cho tôi trở về đúng cái tuổi thơ mà cái bọn trẻ con chúng tôi, lớp trẻ con chỉ biết bà và anh chị nhiều hơn do bố mẹ lo làm ăn chạy theo thời đại đang phát triển của Việt Nam. Tuổi thơ tôi là Sài Gòn, và tuổi thơ Đạt là Hà Nội, có cây cối, con đường, cây cầu, có những buổi đi bụi ngắn ngày mà chúng tôi coi đó như là một chuyến phiêu lưu như chàng Simbad. Là những câu mắng yêu của bà, là những lúc sợ roi, những pha phi xe đạp, leo tường như siêu nhân và là... Là những câu chuyện của những khoảng đời xung quanh, với góc nhìn trẻ con thì ấy là cái sợ cái tò mò. Nhưng đời ấy sẽ đi theo chúng tôi đến lớn, những khoảng ký ức khi ngồi ngẫm lại chúng ta sẽ nghĩ nó với một cách già đời hơn như Ngôi nhà ma mà anh lớn của tác giả đã trèo vô khám phá. Tuổi thơ của chúng tôi, giờ nhìn lại vỏn vẹn vài từ "con nhớ" "em nhớ" "anh chị có nhớ không" vì mọi thứ đã đẹp hơn khi thay thế bằng nhà cao tầng, đường nhựa. Nhưng tuổi thơ chúng tôi, là những ngóc ngách luôn động lại trong cái hiện đại xô bồ. Tôi lại được đi tiếp với câu chuyện về gia đình. Về những thành viên với sự hy sinh, tôi phải dùng là hy sinh ngầm. Vì thật sự mọi điều khi được chôn giấu (ngầm trong sâu), khi nó đến lúc phải xuất hiện nó phun trào như những cơn núi lửa. Và tôi cảm ơn Đạt, cho bao người con thấy được giọt nước mắt thật sự của những người mạnh mẽ. Những người ta có thể xem họ là người lạnh lùng, khắc nghiệt; những con người mạnh mẽ không bao giờ gục ngã đó là ba mẹ, người đã có lúc rơi nước mắt mà không có bất kỳ điều gì, kể cả sắt thép cuộc đời họ xây nên cũng không thể ngăn lại. Đạt làm tôi nhớ, chuyện Bà Ngoại kể - bà kể tôi nghe bà lạnh lùng cứng rắn cằm đèn dầu mà đưa cậu tôi ra tàu vượt biên. Hay lúc Ông Ngoại tôi ngồi lặng khi mất người con trai học giỏi nhất nhà và nhất quận. Nước mắt ông bà tôi cũng đã rơi khi họ khuất trong bóng tối mình họ. Cái đời mà lứa tuổi tôi và tác giả đã và đang trải qua nó không khác gì cái nhịp độ phát triển của Hà Nội, Sài Gòn và của Việt Nam từ thời cuối năm 80 đầu 90 đến nay cả. Nó vội lắm, chạy theo không kịp từ cuộc sống gia đình ông bà cha mẹ, cuộc sống của bản thân, công việc và tình yêu. Nói đến đây chắc hẳn mọi người sẽ như câu hỏi đầu sách "con tim các bạn đã rung lên chưa?". Vâng, tim tôi đã rung lên càng nhiều khi tôi đọc những tiêu đề tình yêu. Vì sao nhỉ, chúng ta đang chạy theo công nghệ và chúng ta cô đơn đấy, nên chúng ta cần tình yêu càng lúc càng nhiều. Đạt nói, các câu chuyện trong sách không là thực 100% và tôi nói nó thật đến 1000% cho lứa tuổi chúng ta và giới trẻ bây giờ. Tôi thấy điều mà giới trẻ vướng nhiều ấy là hình ảnh cô em gái. Sẽ là lời giải thích là cái ôm sau lưng khi yêu, là cái im lặng đứng tim đau nhói như trò chơi phóng dao bịt mắt. Là vì sao bịt mắt, vì mọi điều họ yêu bị che đi đến mức họ phải hỏi lại tình yêu của mình Là hình ảnh của nàng Lọ Lem, những hình ảnh yêu được miêu tả mộc đến mức tôi có thể nhớ lại cảm giác tôi trải qua. Và yêu nồng say như men rượu thế nào, như ánh mặt trời soi qua chiếc giường đã êm giấc ngủ ra sao thì cô Lọ Lem cũng đã say và phải hỏi lại tình yêu của nàng. Hỏi hình ảnh của những chàng trai lớn nhanh. Họ đến với tình yêu qua những nhịp rung của con tim, tôi phải nói nó cực kỳ nhanh. Như cái nắm tay của anh chàng với cô gái dưới cái gầm bàn. Là cuộc yêu, mà anh cho là quá dễ dãi để yêu. Là cái suy nghĩ hay bỏ mọi thứ để đến bên họ, rồi mình bắt đầu sự nghiệp lại cũng không sao. Là cái nắm tay trên bàn tiệc nhỏ ấm nến nhưng trái tim hai phía rung lên không cùng cường độ. Là khi bay qua một nơi nào đó, là nhìn xuống một thảm thực vật nhưng ta cho rằng. Cho rằng bên dưới đấy, có người ta đã từng yêu đang bắt đầu ngày mới vui vẻ và hạnh phúc. Thật ra, những chuyện xảy ra cho từng cô gái, chàng trai là dành riêng chỉ mỗi 2 giới, mà những điều ấy tất cả chúng ta đều phải trải qua. Có thể những chàng trai sẽ gục ngã với rượu và hỏi câu "Bao nhiêu là thật.." với người mình thương. Và có thể có một cô gái muốn bỏ mọi thứ để đến với đầt nước của người cô yêu. Cảm ơn Đạt, chỉ cần đôi ba câu chuyện, chỉ cần là những dòng nói thực (tôi nghĩ, Đạt cũng sẽ trải qua nhưng nhân vật thôi), nhờ thế mà Đạt chỉ cần dùng lời văn đơn giản nhưng nó chạm đến những góc khuất sâu mà có thể người đọc chúng tôi đã giấu nó hay nghĩ "Chắc là quên rồi" Là hình ảnh của hình xăm đánh dấu một ý nghĩa riêng nào đó cho cuộc đời anh ta. Cuộc đời này, ai mà chẳng xăm lên cơ thể họ ít nhất một vết xăm hằng sâu vào máu và da thịt. Cảm ơn tác giả "Là vì con tim anh rung lên" cho tôi 4 tiếng đồng hồ với vạn cường độ rung khác nhau của con tim tôi. Hãy bay và tận tâm với nghề, với những ước mơ đang được ấp ủ.
This entire review has been hidden because of spoilers.
Là vì con tim anh rung lên- Hành trình tìm lại những cảm xúc đã từng là tất cả… Khi cầm trên tay một cuốn sách tôi hay có thói quen đọc lướt qua, đó là trên chuyến bay trở về Hà Nội sau event ra mắt sách của Anh Phi Công, đến lần này mới thực sự là sự nghiền ngẫm và trải nghiệm từng câu chữ. Chín câu chuyện là chín cung bậc cảm xúc khác nhau và tôi cũng tin rằng không chỉ mình tôi mà với tất cả những người yêu văn chương, coi văn học như một nguồn sống chắc chắn sẽ tìm thấy chính mình ở đâu đó trong cuốn sách này, những cảm xúc tưởng chừng đã bị rơi vào quên lãng do những cú hích mạnh của thời gian đến nay khi lật giở từng trang sách bỗng nhiên chúng lại ùa về như một cơn gió lạnh đầu đông làm con tim mình rung lên vì hạnh phúc, vì nhói đau, vì tiếc nuối… Tuổi thơ của bạn thế nào? Có phải là những trưa hè nóng nực trốn bố mẹ đi chơi cùng đám nhóc trong ngõ với hàng ngàn trò nghịch ngợm lấm lem? Liệu rằng bạn có còn nhớ những tháng năm thơ ngây được sống trong những câu chuyện cổ của ông bà, được cưng chiều, bao che mỗi khi mắc lỗi? Khi đọc LVCTRL tôi đã thấy mình như đang trở về thời ấu thơ, có khi tự cười một mình nhưng rồi hơn hết vẫn là những tiếc nuối về năm tháng đã qua, và tim tôi đã nghẹn lên khi nhận ra rằng có những người thân của tôi đã vội vàng ra đi theo thời gian, những người còn ở lại thì ngày một già hơn, và đám trẻ chúng tôi ngày ấy giờ cũng mỗi đứa một phương. Tôi chọn LVCTARL để một lần nữa cho mình tấm vé trở về tuổi thơ, để biết mình đã may mắn nhường nào khi có họ bên cạnh trong quãng thời gian đẹp đẽ nhất cuộc đời. Mối tình đầu của bạn có đẹp như một thước phim Hàn Quốc mà ta vẫn thường mơ mình được làm nhân vật chính hay không? Cũng nhiều năm trôi qua chúng tôi không còn viết những lá thư dài cả trang, rồi bối rối ngập ngừng mỗi khi chạm ánh mắt nhau giữa sân trường nữa.Tôi bắt gặp tôi của nhiều năm về trước trong “Gửi những điều tốt đẹp”, những mảnh ký ức ấy tôi cứ ngỡ mình đã cất giấu sâu thật sâu thì cuốn sách của anh Đạt lại làm tôi mất cả giờ đồng hồ lục tìm lại chúng. Sau ngần ấy năm tôi tự tạo cho mình một cái vỏ bọc, không hề muốn bước vào mối quan hệ nào khác, vì tôi sợ sẽ lại làm người ta tổn thương...Nhưng rồi LVCTARL đã cho tôi cái nhìn khác về tình yêu và tuổi trẻ: “Đừng sợ hãi tình yêu. Đừng lo rằng mình sẽ bị đau. Đừng sợ mình sẽ làm đau người khác. Nếu muốn hạnh phúc thì mình cứ phải yêu đi. Hãy cứ sẵn sang để yêu một ai đó đã…Hãy đừng nghĩ gì nữa. Bởi tình yêu là khi con tim ta rung lên”. Vậy nên, Phải gửi lời cảm ơn nhiều lắm tới tác giả, Cảm ơn chín câu chuyện của LVCTARL đã gói ghém tất cả những thổn thức, những rung động ở nhiều thời điểm đẹp đẽ trong cuộc đời, rồi chuyển phát thật nhanh, tới thẳng nơi trái tim bạn đọc; để chúng mình cùng nhau xem lại những thước phim thanh xuân, cùng hình dung lại những bóng dáng quen thuộc một thời. Tin tôi đi, Bạn sẽ không hối hận khi chọn “Là vì con tim anh rung lên” đâu Bởi vì quá khứ, Và con tim của chúng ta Cần nhiều hơn một từ “nhớ” 3.12.19 ____________ #LVCTARL
Cảm giác tò mò và hứng thú với việc trở lại đọc những trang sách sau chuỗi ngày dài bỏ sách, khi vừa nghe đến tựa sách “Là Vì Con Tim Anh Rung Lên” đã cảm thấy rất đồng điệu với bản thân và nhất quyết phải order sách về đọc và cảm nhận một cách thoải mái và chân thật nhất về nội dung của sách. Khi chưa biết rõ nội dung một sách nào thì việc đầu tiên tôi luôn nghĩ là hi vọng các chương của sách sẽ đưa mình về được “một miền ký ức” nào đó của mình, và quả thật chỉ từ chương đầu đã đưa tôi được trở về đúng với những tháng ngày tuổi thơ không lo âu chỉ ăn chơi bay nhảy. Những dòng cảm xúc chảy thật chân thật trong tôi và bất chợt những hình ảnh tôi tưởng tượng trong nội dung sách lại đồng điệu và giống với tuổi thơ của tôi đến lạ và rồi tôi đã bị cuốn theo dòng tản văn của tác giả đến tận chương cuối cùng. Mỗi chương tôi luôn được đi qua những trạng thái cảm xúc khác nhau, có bi thương của người mẹ dành cho đứa con xa xứ, có hạnh phúc của một chàng trai chở cô gái mắt xanh trên chiếc Vespa, có những tâm tư của những cô cậu học trò hoạt động Đoàn băng qua những con đường để đến canteen. Tất cả như hoà quyện lại thành một cảm xúc chung của tuổi trẻ - một tuổi trẻ tràn đầy nhựa sống và con tim vẫn sẽ rung lên bất cứ lúc nào. Cảm ơn những dòng tản văn của tác giả đã giúp tôi sống lại những cảm xúc chân thật nhất và sống lại những tháng ngày rực rỡ nhất của tuổi trẻ. “Là vì con tim tôi rung lên” đó là tất cả những gì đọng lại sau khi tôi cảm nhận về cuốn sách “Là Vi Con Tim Anh Rung Lên”. “Những gã đồng điệu bất chợt ngang qua nhau” đó là những gì tôi nghĩ đến quyển sách hay này! ___________________ #lvctarl #lavicontimanhrunglen #bloombooks_camhungsong @bloombooks_camhungsong #review #nicebook #admire
Tôi bắt đầu đọc một quyển sách có cái tên nghe khá là thơ mộng-"Là vì con tim anh rung lên". Vừa đọc tựa đề thì tôi đã nghĩ đây chắc sẽ là một quyển sách miêu tả tình yêu nam nữ, những cảm xúc nhất thời của tác giả với cô người yêu của mình... Nhưng khi đọc thì tôi mới thấy mình đã sai, đây không phải nói về tình yêu đôi lứa tình cảm nam nữ mà là những cảm xúc chân thật của tác giả về tất cả những điều xảy ra trong cuộc sống của mình. Từ những kỷ niệm thời học sinh cho tới những cảm xúc về mối tình đầu của mình. Mỗi phần mỗi chương khi đọc tới sẽ có từng cái cảm nhận khác nhau, đó có thể là những bồi hồi nhung nhớ về thời học sinh - cái thời mà nỗi lo lắng chỉ xoay quanh chuyện học hành điểm số và những buổi đi chơi sau giờ học, hoặc đó có thể là cái cảm giác nhớ về mối tình đầu đẹp đẽ ngây thơ nhưng cũng không kém phần mãnh liệt. Khi đọc sách này thì tôi cũng có phần đồng cảm với tác giả vì những mẩu chuyện sao mà nó nhẹ nhàng và rung động đến thế. Đối với bản thân tôi khi đọc bất kỳ quyển sách nào mà bản thân tôi đồng cảm với từng câu chuyện của tác giả thì đã là thành công rất lớn rồi. Tôi đánh giá cao giá trị và cảm xúc của quyển sách này mang lại cho độc giả. Các bạn có cảm nhận được giống tôi chứ? Tóm lại, đây là quyển sách must read mà mọi người phải đọc qua được ít nhất là một lần, tin tôi đi bạn sẽ không hối tiếc đâu ❤️
This entire review has been hidden because of spoilers.
Đây là một trong nhưng cuốn sách mang đến nhiều cảm xúc cho tôi,tình yêu,tình cảm gia đình và những cái nhìn đa chiều của 1 con người về cuộc sống qua những độ tuổi khác nhau.Thật sự mà nói tôi không có thói quen đọc sách,đặc biệt là những cuốn sách chỉ toàn là chữ,nhưng đối với LVCTARL hoàn toàn khác.Nó mang đến những giá trí chân thật sâu sắc,đặc biệt là tình cảm gia đình,ước mơ hoài bão của những đứa trẻ.Có lẽ LVCTARL không có quá nhiều từ hoa mĩ,cách viết không quá chuyên nghiệp của 1 nhà văn nhưng chính những điều này mới là cái làm tôi cố gắng đọc cho đến hết cuốn sách trong mỗi giờ ra chơi hay giải lao giữa các tiết .Tôi tìm được sự đồng điệu giữa bản thân với những câu chuyện trong cuốn sách,về những chuyện tình đơn phương mà không dám tỏ tình,những kỉ niệm ở miền quê của những đứa trẻ ,suốt ngày chỉ biết bày trò ,những tình cảm mà các thành viên trong gia đình trao cho nhau.Lúc nhỏ bản thân tôi rất sợ mình phải lớn,phải xa cha mẹ người thân.Để đến một nơi tạm gọi là "Miền đất hứa" để sinh sống và lao động.Tôi thích cái tình cảm chân thật của tác giả,cái mà tác giả gọi là NHÀ.Những cảm giác rung động bởi vì con tim,rồi đến cảm giác lo sợ khi không biết mình cần làm gì,rồi hối tiếc rồi nhớ.Thật sự làm tôi cuốn vào cái mạch cảm xúc mà anh đã vẽ ra❤
Ét... hôm nay vừa hoàn thanh xong sách này. Mình chọn và đọc nó do có follow tác giả :)) . Trang bìa và cách trình bày thì không chỗ nào để chê luôn, thiệt xinh xuất sắc. Nó khiến mình hiểu thêm một xíu về những suy tư, cũng như giải mã được vài hành động xàm xí của mấy thằng bạn mình thông qua tâm tư của anh tác giả :)). Thiệt khó đoán quá đi thoai. Song song đó, giọng văn cũng thiệt nhẹ nhàng, đúng kiểu "trai Hà Nội nghìn năm văn vở" như kiểu anh có nhắc đến trên insta. Mình cũng nhận đc một cái nhìn khá mới mẻ về tình yêu, thông qua #LVCTARL. Ủng hộ anh Đạt tiếp tục viết những tác phẩm xịn hơn nữa nhé anh :))) Đoạn văn tâm đắt đối với mình: " Cho nên em à, chúng mình ở đây đừng lo về chuyện sẽ già đi, dừng sợ tuổi 25 của em đang dần kết thúc....Nếu em thức dậy mỗi ngày được sống với người em thương, làm những thứ mang lại cho em hạnh phúc, đi tới những vùng đất lạ mà mình đang mơ đến, thỉnh thoản làm những việc điên rồ mà em chừa từng làm , thì chẵng phải mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống đều là tuổi trẻ hay sao.
phải khen rằng bìa sách rất đẹp. cảm giác được bay trên cánh chim trắng muốt chao liệng bầu trời nền tím mộng mơ.. tên sách cũng mơ mộng. còn nội dung thì ừm.. mình không thích chút nào. cuốn mỏng và đọc rất nhanh hoy. có 9 mục, mình đọc random 1 và ừm... sao nhỉ.. cách viết phiêu kiểu lãng mạn đúng dạng tản văn nhẹ nhàng nhưng lệch tone với mình, chắc thế! viết ý chê cuộc đời người khác nhàm chán ko đi nhiều như cô gái kia và ko nghĩ được sâu sắc như tác giả. haix mình hiểu a Đạt làm công việc phi công dễ có những khoảnh khắc hạnh phúc đến rung tim vì đi đây đó xa xôi nhiều điều thú vị lắm. nhưng hơi quá đà khi ngợi ca những thứ người khác ít được trải nghiệm vì họ ko làm nghề bay. nói chung là nội dung ở tầng thấp quá, cái này khi viết sách là cơ bản lỗi r :)
Cuốn sách này thực sự cuốn hút ngay từ cái tên. Trong những câu chuyện của tác giả, có câu chuyện về thời thơ ấu, về tuổi mới lớn với đám bạn C3 và cả những mối tình tuổi 20. Mình thực sự hồi tưởng lại quãng thời gian tuổi thơ ấy về những trò mà bọn trẻ như mình hay chơi và những lời la mắng của bố mẹ và bà ngoại. Trái tim mình lại rung lên lần nữa khi nghe tác giả kể về mối tình thoáng qua và liên tưởng tới mối tình thoáng qua của mình. Chính là cảm giác đó, đơn giản chỉ là con tim rung lên khi nghĩ về người ấy mặc cho thời gian đã qua.
LVCTARL đến tay mình vào một buổi chiều mùa đông ngày đầu năm, khi trong đầu mình bộn bề nhiều suy nghĩ. Cuốn sách khiến mình đọc 1 mạch không muốn dừng lại, cũng không bỏ sót 1 câu chữ nào. Cảm thấy như mình ở trong đó vậy. Nhẹ nhàng, giản dị nhưng vô cùng sâu sắc...
Cầm cuốn sách mà tưởng tượng đang ngồi trên chuyến bay từ Hn vào Sg và được nghe chàng trai Hn kể về Sg,về Hn,về tuổi thơ,về tình yêu ...trong từng trang sách
3.5. Theo dõi anh Đạt từ rất lâu nhưng mãi đến giờ mới đọc cuốn sách anh viết. Mình cảm nhận được rất nhiều tình cảm và suy tư mà anh muốn truyền tải, tuy nhiên ngòi bút của anh chưa thể hiện được hết những điều ấy. Một vài đoạn rất cảm xúc và ấn tượng tuy nhiên không ít đoạn lại có chút xíu nhạt nhòa hòa lan man. Rate cuốn sách 3 sao, thêm 0.5 sao cho tranh minh họa của Eric nữa đẹp tuyệt đẹp!!!
Mình cảm giác tác giả dồn nhiều cảm xúc quá nên câu văn đọc bị nặng và không thoát ý. Hơi gồng. Những bài viết này có lẽ hợp dưới dạng 1 post fb hơn :-?.
Vì mình biết anh tác giả nên tò mò đọc thử. Không phải dân viết chuyên, câu chuyện hay từ ngữ không có gì đặc sắc, chưa kể nhiều khi lối viết hơi dài dòng, gắng gượng. Đọc để biết thêm về tác giả, về đời sống một chàng phi công thì ổn.
Biết tới cuốn này qua 1 ads quảng cáo trên instagram. Cách viết sến và không sâu. Một vài đoạn miêu tả tình cảm mình đọc có cảm giác tác giả đang ở độ tuổi thiếu nhi chưa dậy thì. Một vài đoạn như được ghép lại từ những dòng stt ngắn. Không đọng lại được gì nhiều lắm.
Một cuốn sách đáng để chờ đợi, để nghiền ngẫm từng bài viết, để đọc chậm và chìm đắm vào những suy tư trước lúc nhắm mắt kết thúc một ngày dài. Nhẹ nhàng nhưng sâu lắng...
Một cuốn sách thích hợp đọc trước khi đi ngủ. Nhẹ nhàng, có suy tư và đòi hỏi sự yên tĩnh. Rất hi vọng tác giả sẽ ra thêm sách trong tương lai. Vì mình đã khá ngạc nhiên sau khi đọc cuốn sách này.