One of the earlier novels by Louis Cha, it chronicles the heroic exploits of the fictional charactor 袁承志, who is the son of the famous general of the Ming Dynasty 袁崇焕. Also narrates the story of the charismatic 金蛇郎君. A highly intertextual and historical novel by Louis Cha, a must read.
Louis Cha, GBM, OBE (born 6 February 1924), better known by his pen name Jin Yong (金庸, sometimes read and/or written as "Chin Yung"), is a modern Chinese-language novelist. Having co-founded the Hong Kong daily Ming Pao in 1959, he was the paper's first editor-in-chief.
Cha's fiction, which is of the wuxia ("martial arts and chivalry") genre, has a widespread following in Chinese-speaking areas, including mainland China, Hong Kong, Taiwan, Southeast Asia, and the United States. His 15 works written between 1955 and 1972 earned him a reputation as one of the finest wuxia writers ever. He is currently the best-selling Chinese author alive; over 100 million copies of his works have been sold worldwide (not including unknown number of bootleg copies).
Cha's works have been translated into English, French, Korean, Japanese, Vietnamese, Thai, Burmese, Malay and Indonesian. He has many fans abroad as well, owing to the numerous adaptations of his works into films, television series, comics and video games.
金庸,大紫荊勳賢,OBE(英語:Louis Cha Leung-yung,1924年3月10日-2018年10月30日),本名查良鏞,浙江海寧人,祖籍江西婺源,1948年移居香港。自1950年代起,以筆名「金庸」創作多部膾炙人口的武俠小說,包括《射鵰英雄傳》、《神鵰俠侶》、《鹿鼎記》等,歷年來金庸筆下的著作屢次改編為電視劇、電影等,對華人影視文化可謂貢獻重大,亦奠定其成為華人知名作家的基礎。金庸早年於香港創辦《明報》系列報刊,他亦被稱為「香港四大才子」之一。
Lâu rồi mới lại đọc một bộ Kim Dung dài hơi tí. Dù không phải bộ nào của bác mình cũng ưng các nhân vật, nhưng cách kể chuyện đan xen lồng ghép logic của bác thì quả nhiên luôn cuốn hút. Đọc xong thấy nhân vật chính Viên Thừa Chí hao hao Trương Vô Kỵ trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký - mất cha mẹ từ nhỏ, thiên thời địa lợi nhân hòa cho 2 nhân vật này hấp thụ được nhiều loại võ công thượng thừa, lại là người nhân hậu, lúc mới ra giang hồ khá khù khờ, và thêm cái là tính không dứt khoát với mấy chị em phụ nữ 👩, quan hệ tình cảm rất lằng nhằng. Viên Thừa Chí sau này khôn dần hơn Trương Vô Kỵ nhưng cái kết thì Trương Vô Kỵ thanh thản hơn nhiều, đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Cuốn này ngoài tập trung vào chuyện võ lâm giang hồ thì còn đan cài yếu tố chính trị thời cuộc của những năm rối loạn cuối Minh đầu Thanh ở Trung Quốc. Quan điểm truyện này kiểu huỵch toẹt "ai cũng từng là bá tánh, vì quá khổ mà vùng lên, nhưng họ đâu có một mình đoạt được thiên hạ, nên cũng đành nhắm mắt cho anh em kiếm chác". Cái gì cũng phải luôn nhìn 2 mặt.
Vẫn say mê thế giới võ hiệp của Kim Dung như ngày nào khi mình đọc Bích Huyết Kiếm. Nhân vật chính Viên Thừa Chí hiện lên với hình ảnh một anh hùng hào hiệp, chính trực. Những nữ hiệp song hành cùng anh không chỉ tài năng mà còn rất đáng yêu, mang đến hương vị tình yêu – một chất liệu không thể thiếu trong dòng tiểu thuyết này. Câu chuyện được xây dựng với tình tiết dồn dập, cảm xúc tăng dần theo từng trang sách, khiến mình có đôi dòng khỏi suy ngẫm về “chốn giang hồ” trong tác phẩm của Kim Dung.
Chìm đắm trong những hành vi trượng nghĩa, thế giới giang hồ của Kim Dung được thi vị hóa đến mức lý tưởng. Tuy nhiên, chỉ cần những lão nhân lỗ mãng cất tiếng, ta lại chợt tỉnh: “À, đừng quên rằng quần hùng ở đây vẫn là những kẻ cực kỳ nguy hiểm.” Họ tự cho mình quyền định đoạt số phận kẻ yếu, mặc sức sát phạt, bất kể đó là anh hùng chính phái hay cao thủ tà giáo. Chuẩn mực đạo đức của họ vẫn có: giữa anh em đồng đạo, họ tôn trọng chữ tín, gắn bó theo kiểu bầy đàn; nhưng với người ngoài bang hội hay dân thường, thái độ lại khinh thường ra mặt. Dẫu vậy, giang hồ này cũng có những nghi lễ “lịch sự” đến hài hước – chẳng hạn như câu “Cao danh tại hạ ngưỡng mộ đã lâu” hay “Xin phép được chỉ điểm” mỗi khi giao đấu.
Nhân vật Viên Thừa Chí là minh chứng cho việc nuôi dưỡng tâm tính quan trọng như thế nào khi nắm trong tay quyền lực, dù trong võ học hay chính trị. Tính thiện của anh thể hiện rõ ràng qua nhiều khía cạnh: không tham lam (dừng đúng lúc khi học bí kíp của Kim Xà Lang Quân, tránh tẩu hỏa nhập ma), khiêm tốn trước những sư điệt tuổi cao hơn, và trọng chữ tình (đắn đo trong chuyện tình cảm với Thanh Thanh và A Cửu). Anh cũng không tự cao vào kiến thức bản thân; những việc mình không rõ, như bày binh bố trận, anh sẵn sàng nhờ người có kinh nghiệm chỉ dạy.
Chuyện chính trị thời Minh trong tác phẩm cũng là một lời nhắc nhở sâu sắc: làm việc gì cũng cần tầm nhìn xa và thiết lập quy củ ngay từ đầu. Giải phóng khỏi cường quyền có thể mang lại tiếng vang, nhưng nếu không tự nghiêm khắc với chính mình, như Sấm Vương sau khi lên ngôi hoàng đế, thì hậu quả lại chẳng khác gì những gì triều Minh để lại.
Tâm lý của nhân vật nam và nữ trong truyện được Kim Dung khắc họa tài tình đến mức khó tin. Không rõ ông học hỏi từ ai, nhưng những suy nghĩ và cảm xúc của họ lại chân thực như chính trải nghiệm của bản thân mình. Chỉ biết cúi đầu bái phục!
Bích huyết kiếm có thể coi là phần tiền truyện của Lộc Đỉnh ký. Bộ truyện có đoạn mở đầu và kết thúc cùng một điểm, đó là cảnh đất nước Trung Hoa lầm than cơ cực do sự thay đổi của triều đại. Khác với nhiều tác phẩm tập trung vào nội dung kiếm hiệp, BHK lại thể hiện cái nhìn đối với thời đại cuối nhà Minh, đầu nhà Thanh dưới con mắt của nhân vật Viên Thừa Chí. Nhân vật chính là con trai của Viên Sùng Hoán, một vị tướng giỏi của nhà Minh nhưng bị giết hại vì kế phản gián, bị vua cuối cùng của nhà Minh thời bấy giờ xử tử. Chàng là một nhân vật gần như hoàn hảo (không tính tới những mối nhân duyên giữa mấy cô gái), giỏi võ, tính tình trung hậu, quan tâm đến đất nước, sẵn sàng ra tay cứu giúp người gặp hoạn nạn. Thế nhưng bấy nhiêu đó cũng không đủ để chàng có thể cứu được nhà Minh sụp đổ. Sấm vương Lý Tự Thành, người mà sách sử viết rằng ông ta rất giỏi dùng binh lại vì đam mê vợ của Ngô Tam Quế dẫn đến việc Ngô Tam Quế không hàng mà lại đi làm Hán gian cho nhà Thanh, đem quân lật đổ. Tiếp đến, đội quân của Lý Tự Thành vốn cũng bạo ngược, làm càn, chiếm được Bắc Kinh bèn mặc sức cướp phá, tại sao ông ta không hề ngăn chặn? Bởi vì ông ta đã làm hoàng thượng, mà hoàng thượng thì phải có người giúp đỡ. Tướng sĩ cho ông ta làm vua, bọn họ đã đổ biết bao công sức, nay được cướp được tiền tài thì ông ta cũng phải cố mà cho qua. Nhân dân cứ tưởng có người đến giải thoát khỏi hôn quân thì lại thêm một hôn quân khác áp bức. "Ông trời kia, không biết làm trời Sụp xuống cho xong." Khỏi phải nói cuộc sống của họ cực khổ đến mức nào. Trời sụp có khi còn thoát khỏi cảnh lầm than liên miên thế này. Nhân vật Viên Thừa Chí cuối cùng cũng không thể đứng nhìn nhà Minh sụp đổ, đành đi ở ẩn. Có tài nhưng quá thất vọng với thời đại nên không muốn giúp nữa. Nữ chính tệ nhất thì đem luôn cho cô nàng Thanh Thanh trong truyện này được rồi, đáng ghét kinh khủng. Không hiểu sao lại cho cô ta thành đôi với Viên Thừa Chí trong khi trong lòng chàng ta chỉ có nghĩa chứ không có tình. Các nhân vật phụ mờ nhạt quá nên sự chú ý của tôi nằm cả ở nhân vật Hà Hồng Dược. Truyện Kim Dung luôn phải có một người có số phận bi thảm thế này. Thảm hơn nữa là lại chết vì tình.
Book 1: Reading this book was an exercise in perseverance as I struggled with reading Chinese fiction after a decades-long break. There is something painful yet satisfying in figuring out the meaning of each Chinese character and how they combine to create 词语 and 成语 with much more complex meanings. Plus, I’d forgotten how a Mandarin sentence can comprise of absolutely nothing but 成语 with an insane amount of detail stuffed in. Indeed, reading Mandarin is completely different from reading English.
碧血剑【上】by 金庸 follows 袁承志 as he grows from a lad of ten or so to a young man making his 江湖 debut. Due to his polite nature and willingness to learn, he meets many highly-skilled masters who impart their skills to him, making him ridiculously over skilled at a young age. When he finally emerges from his isolated training ground, he puts his skills to good use, helping the downtrodden and fighting Manchurian invaders and their collaborators.
It’s probably obvious that I’m not exactly impressed by the plot so far. I get it, it’s an 武侠 story, it’s not supposed to be deep, but the convenience of plot lines and simple painting of characters does it no favours. There’s only so many times one can meet the right people to help one before it becomes unbelievable. Also, if 承志 is this powerful and well-loved at this juncture in the story, where doth my beloved character building lie? He’s a young man with a yet fully formed prefrontal cortex, how is he running around that mature and perfect?
Another thing that irked me was the portrayal of women. The female characters thus far have been willful and emotional brats, mysterious and alluring (male gaze ahem), mothering types, or childhood friends. That’s seriously all there is to their personalities. It barely passes the Bechdel test with only a one or two liner conversation between two female characters that did not revolve around a man. Still, I tried my best to ignore that because this book was written in a different time and probably for a different audience.
Rants aside, I have to say that I did enjoy the read during the times I managed to stop analyzing things. There is something comforting in escaping into a world where bruised egos were the biggest problems and everything could be solved with notions of brotherhood and respect. Plus, I do want to find out what’s next for 承志 or has 金庸 really written his main character into a corner of godlike stature. So stay tuned for when I pick up the second volume in this book!
Diversity meter: Chinese characters Orphan characters
Book 2: I’d read the first book earlier this year but had to return both to the library before I could start on the second book. It wasn’t my usual fare but was a nostalgic callback to my childhood watching 武侠 flicks. Thus, I was excited to continue reading and find out how the story would end.
碧血剑 by 金庸 follows the adventures of 袁承志, who after being orphaned, meets all the right people and becomes a highly skilled martial arts master. The second book picks up where the first left off, with 承志 aiding the fight to overthrow the corrupt Ming administration. Along the way, he gets up close and personal with the invading Manchurians, picks up a disciple unwillingly, and gets very entangled in the affairs of the heart. A very busy man indeed.
With the increased focus on the efforts of revolution, I felt that the pace of the plot faltered. Political machining isn’t quite what I associate with the 武侠 genre just because so much of the genre is based in stateless settings. The machining is usually between sects or opposing faceless regimes in a micro setting, but here, it is a part of a nation-wide revolution and subsequent defeat to invaders. I get that when the country is in turmoil, it follows that the leaders of the people would rise up to defend their own, it just felt strange suddenly having the focus on the establishment of a new court, which was a complete farce by the way. I suppose since 承志was super powered so early on, there wasn’t much scope left in the 江湖 for him, thus situations bigger than them all had to be engineered. Still, precisely because the situations engineered were way bigger than him, 承志 no longer felt like part of the story. It would have been better if he had simply packed up and returned to 华山 immediately after the revolution.
What I liked about the plot in this book was how we have some character growth. It was a little simple, but it was growth nevertheless. Having 承志believe wholeheartedly in a cause, only to realise it was a sham, gave him a huge dose of disillusionment. I appreciated how his struggle was given some space to be explored and not just ignored. Although his actions may be seen as running away, yet I see it as growth because not all problems can be solved by a solid set of martial arts.
What I absolutely hated, though, was the inane romance aspect. First, the harem setup was very off-putting to me. I wasn’t convinced by all the romantic feelings except for 青青 and 焦婉儿. The two of them met 承志 under circumstances of great emotional upheaval and he was a steady rock through it all. It’s not hard to see why sparks would fly. 何铁手‘s arc was sudden but believable. She had always been the best at martial arts, so to see a young, good looking man whose skills rivaled her own would have been intriguing. Thus, her pursuing him to be his disciple made sense and I was glad that not so much was made on the romance side, though it would have been better if there were no romantic angle at all. Now, 阿九 was a big problem for me. I’m not convinced that a princess would have her head turned that easily, especially not one who has spent a significant amount of time outside of the palace learning martial arts. When she was first introduced in the first book, she was such an interesting character. Having her reduced to just a love interest in the end felt like such a letdown. Second, I absolutely could not stand it whenever 承志 was torn between 青青and 阿九. Like, just choose one, it’s not that difficult. Also, you are an ass either way, accept it and move on. Seriously, all that dragging of feet was such a massive eye roll, I’m surprised no well-meaning senior or uncle didn’t take him aside to knock some sense into him. I would definitely volunteer to do so.
Anyhow, this was a nice reintroduction to Chinese fiction for me, even if I wasn’t the intended audience. Will I pick up another 金庸? I’m not sure yet, but we’ll see.
Diversity meter: Chinese characters Orphan characters Strong female characters
This is perhaps the most bland story that Louis Cha wrote. The main take home message, in my opinion, is that the line between good and bad is often blurry. The struggle that YCZ had to choose between his family, his ethnic group, his country, and his own identity is real and in the end he chose to shy away from it. This unfortunately is the decision made by many.
Very nice albeit conventional read with a well-rounded protagonist and some very engaging relationships (a little bit too "melo", though, in my opinion). The wide, wide open ending of the book, which was concluded rather abruptly, however, makes the book a little bit less satisfying in my opinion.
Nội dung tổng quát thì ổn chứ chuyện yêu đương trai gái thì chê nhen ;~; mặc dù bản thân tác giả từng đưa ra quan điểm trong Hậu ký năm 2002 『Tôi đặc biệt diễn tả tâm lý mâu thuẫn của Viên Thừa Chí đối với A Cửu... thử viết về mâu thuẫn giữa tâm lý đạo đức và sự thay lòng đổi dạ một cách bất đắc dĩ, là có ý đồ pha thêm vào tiểu thuyết Bích huyết kiếm phần tình cảm và cuộc sống của con người bình thường, giữa bối cảnh đậm đặc về không khí chính trị』Nhưng mà mình vẫn thấy rất là lố lăng ố dề nhen ;~; P/s: Tui k thấy chị Thanh tốt 1 miếng nào luôn á, toàn thấy chỗ xấu đc buff lên còn chỗ tốt thì mặc định truyền miệng từ những người xung quanh 😒
Tựa truyện tiếng Việt là "Bích Huyết Kiếm" nhưng không tìm ra thank kiếm có tên "Bích Huyết" này sau khi đọc toàn truyện. Thanh kiếm này có vai trò gì quan trọng trong truyện không?
Phải chăng người dịch đã dịch lầm ý nghĩa của tựa truyện?
This was a pretty good read, with an intricate and enjoyable plot. I felt that it was a bit too short though, but nevertheless it was filled with plot twists and an exciting story!
Hạ Thanh Thanh dở hơi bơi ngửa, ích kỷ đến bịnh quoạng nhưng tui lại rất thích Hạ Thanh Thanh :)) (à cũng một phần vì Kim xà lang quân cha nàng quá cool đó mà haha)