Baku Yumemakura was born January 1st 1951 in Kanagawa, Japan. He graduated from Tokai University with a degree in Japanese literature. He debuted as an author in 1977, subsequently publishing a number of successful series including Psyche Diver, Chimera, and Hunting Master in addition many others. In 1989 he won Japan’s Science Fiction award for his novel, The Lion that Ate the Moon, and in 1998 won the 11th Shibata Renzaburo Award for God’s of the Mountain. His work, “Oyedo Chokakuden”, was awarded the Izumi Kyoka Prize for Literature in 2011 and in 2012 received the Yoshikawa Eiji award. In 2001, the manga adaptation of his seminal work, “Onmyoji”, won the 5th annual Tezuka Osamu Cultural Prize, while the adaptation of his work “Gods of the Mountain” won the award of excellence at the Japan Media Arts Festival. A number of his works have been adapted to film, including the Toho produced “Onmyoji” and “Onmyoji 2”.
Đọc tập 1 còn kiểu cũng được nhưng chưa đến mức thích. Sang tập 2 thì đúng bị quật không trượt phát nào vì hay quá trời hay. Kiểu tính cách nhân vật siêu chuẩn gu mình. Xong quen với giọng kể của tác giả nên lại kiểu thấy hay dã man luôn. Kiểu nhẹ nhàng tâm tình lắm ý. Thích Seimei nhưng thích Hiromasa hơn cả. Hiromasa đúng chuẩn tính siêu siêu gu mình á trời ơiiii.
Mà đọc lời bạt của tác giả mới phải công nhận không chỉ riêng mình liên tưởng đến Holmes và Watson =)).
Hai năm để cầm trong tay tập hai và cảm giác hào hứng vẫn không phai, đọc sách mà có cuốn khiến mình mê thêm cái chuyện cầm sách thì quả thiệt may mắn mà.
Ngộ cái là avatar để quả ảnh Seimei to tổ chảng mà lại đổ Hiromasa đứ đừ, linh hồn của bộ truyện mà thiếu chàng thơ tri kỉ của Seimei coi sao đặng.
Mà hay lắm nha, đọc tập hai cái thấy nó hay hơn vì nhớ lại câu miêu tả khu vườn của Seimei trong tập một, "trông giống bãi đất hoang có tường bao hơn là một dinh thự có người ở, nếu qua lại nơi này vào lúc đêm hay ban sớm, e rằng y phục sẽ nằng nặng vì thấm đẫm sương vương trên lá cỏ". Chỉ dừng ở đây thôi thì đúng phong cách Seimei lắm, là kiểu "thuận theo ý trời" vậy. Qua tập hai cái ngay đầu trang, khu vườn cũng chuyển sang tiết mưa, miêu tả "lối đi được tỉa bớt cỏ để mưa và sương đêm không làm ướt vạt áo khách, nền còn lát đá". Chu cha, chi tiết nhỏ thôi mà biết rõ ai tinh ý rồi đó nha, lối viết thì sao mà tinh tế quá đỗi, thiệt là ưng quá chừng chừng!!!
không hay bằng tập 1, nhưng vẫn thích. Thích nhất là cách tác giả xây dựng hình tượng nhân vật Hirosama quá đỗi chân thành và hào hiệp.
Đọc xong bộ này thì đã hiểu tại sao có ít người đọc thế. Mà giờ cũng đắn đo không biết có nên khuyên mọi người đọc không. Đơn giản là vì mình biết ĐIỂM CỘNG của bộ truyện này sẽ đồng thời là ĐIỂM TRỪ đối với mọi người. Cụ thể là, những chỗ mọi người cảm thấy dài dòng, lê thê và không liên quan đến mạch truyện thì đối với mình nó là tri thức quý giá. Khi đọc bạn sẽ hiểu thêm rất nhiều về Phật giáo, về thơ ca, về âm nhạc, v.v...của Nhật Bản.
Nói chung trường hợp này giống với "Sa Môn Không Hải" là một tác phẩm cũng của tác giả này luôn. Mình vẫn luôn khâm phục tác giả Yumemakura Baku ở cách ông khéo léo lồng những lời giảng dạy về tôn giáo vào các cuộc đối thoại giữa các nhân vật. Trong "Sa Môn Không Hải" cũng thế mà trong "Âm dương sư" cũng vậy.
Tình nhân và dạ hành được viết tiếp vào năm 1995 sau 7 năm từ khi sáng tác tập 1, Seimei vẫn bắt cặp cùng Hiromasa trải qua một câu chuyện của các tình yêu cặp đôi mang đến, Tiểu quỷ xấu tính, pháp sư đê tiện, chân nhân đà la no, hồi đáp sương đêm, quỷ komachi, cánh tay trên cột, yêu nữ trên cầu đều là những câu chuyện hay.