Literary career of English novelist and playwright John Galsworthy, who used John Sinjohn as a pseudonym, spanned the Victorian, Edwardian and Georgian eras.
In addition to his prolific literary status, Galsworthy was also a renowned social activist. He was an outspoken advocate for the women's suffrage movement, prison reform and animal rights. Galsworthy was the president of PEN, an organization that sought to promote international cooperation through literature.
John Galsworthy was awarded the Nobel Prize in literature in 1932 "for his distinguished art of narration which takes its highest form in The Forsyte Saga."
قصك غرامية تقليدية تراجيدية توجع القلب عن حب ساذج بين شاب و فتاة في ريعان الشباب النوفيلا من الأدب الانجليزي في نهاية القرن التاسع عشر و لكن التناول تحس معه بأجواء شكسبيرية قديمة بالمرة
Keisčiausi jausmai kunkuliavo Ešersto krūtinėje: kažkas neramiai beldėsi, vyniojosi, tartum pavasaris ir meilė, užgožti naujų įspūdžių, būtų ieškoję kelio atgal į jo širdį. * Pavasarinis nerimas kaitino kraują, ir gailestį šiai klaidžiojančiai ir ieškančiai figūrėlei nustelbė laukinė aistra. Visi riteriški jausmaiišblėso: jis vėl jos geidė, vėl troško laikyti glėby jos švelnų, liekną kūną, troško jos pabučiavimų, beatodairiško atsidavimo ir tyros, gaivališkos meilės. Norėjo, jog pasikartotų nuostabus jausmas, kurį jis patyrė tą atmintiną naktį po mėnesienos užlietom obels šakom. Jis troško jos taip aistringai, taip karštai, tartum faunas nimfos. Netilstantis skaidraus upelio čiauškesys, akinantis vėdrynų mirgėjimas, niūrios uolos, už kurių slepiasi,.pikti vaiduokliai", gegutės ir čiurlio balsai, pelėdos ūkavimas, iš tamsaus dangaus aksomo besižvalgantis raudonas mėnulis, tartum gyva obels žiedų jūra... Ir aukštai lange jos nepasiekiamas veidas, nedrąsios mylinčios akys, greta jo širdies neramiai besidaužanti širdis, jos virpančios lūpos, atsiliepiančios į jo pabučiavimus po didžiąja obelim... Prisiminimai užplūdo Ešerstą, tačiau jis gulėjo ir nesijudino. Kas nustelbė gailestį ir siautulingą troškimą, kokia jėga laikė jį prikausčiusi prie šilto smėlio? * Ir staiga gailestis prabėgusios jaunystės, prarastos meilės ir grožio, skaudus ilgesys suspaudė Ešerstui gerklę. Taip, reikėjo išsaugoti laimę ir grožį šiame nepaliestame gamtos kampelyje, kaip jį išsaugojo žemė ir dangus. O jis neišsaugojo...
From IDMb: England, 1904. A young lawyer from London, Mr. Ashton (James Wilby) and his best friend are hiking across Dartmoor. As he twisted his ankle, Ashton is forced to seek help at a nearby farmhouse and stay there for a few days. Innocent beauty Megan David (Imogen Stubbs) catches the attention of Ashton. He decides to stay longer, and he and Megan fall in love, much to the displeasure of Megan's aunt (Susannah York) and her loutish son (Jerome Flynn). Before Ashton leaves the farm, he vows to return and take Megan away with him.
Such a beautiful and sad story.
A movie A Summer Story (1988)t was made based on this book and it is available at You Tube, with Imogen Stubbs, James Wilby, Susannah York, Ken Colley.
FIVE TALES-JOHN GALSWORTHY ✒️"Bob Pillin knew that to make money by writing meant success, but that not make money by writing was artistic, and implied that you had private means" ✒️"Forsyteism. For it is written that a Forsyte shall not love beauty more than reason; nor his own way more than his own health. And something beat within him in these days that with each throb fretted at the thinning shell. His sagacity knew this, but it knew too that he could not stop that beating, nor would if he could." 🖐Zbirka sadrži pet pripovedaka THE FIRST AND LAST
A STOIC
THE APPLE TREE
THE JURYMAN
INDIAN SUMMER OF A FORSYTE ☝️Prva priča govori o bratskoj ljubavi,čak i kad su braća potpuno različita 👆Druga,treća i peta govore o sećanjima na davno prohujalu mladost ✌️Četvrta pripovetka prikazuje društveno licemerje 🖐U svakom slučaju,stil pisanja je jako pitak i likovi će vam prikazati englesku gospodu s kraja devetnaestog veka,sa svim nijansama prave i lažne plemenitosti. 🖐Meni najdraže :The first and the last,zbog odlično razrađenog lika brata koji se suočava s dilemom-pomoći bratu uprkos zakona i moralnih normi ili de držati načela 🖐Najdraža broj dva je Indian summer of a Forsyte,zapravo odlomak obimnog romana Saga o Forsajtima,i to najlepši odlomak(čitala Sagu pa mogu da tvrdim). Ovde su prikazani poslednji dani Džoliona Forsajta,u kojima on konačno shvata da je lepota i uživanje u životu važnije od novca i imetka.
I had heard of John Galsworthy as the writer of “The Forsyte Saga” series of novels that became popular on television. I’m not sure why, but I never had a particular urge to read any of his works. Then, on the wonderful film viewing service, Letterboxd (not a misspelling ... think of it as GoodReads for movies), a reviewer strongly recommended a film I’d never heard of before. It is called “A Summer Story” and it greatly moved me. I saw that it was based on John Galsworthy’s novella, THE APPLE TREE (and it also incorporates elements from his short story, SHEEP SHEARING). So, I was on a mission to be introduced to the works of John Galsworthy.
THE APPLE TREE AND OTHER SHORT STORIES reminded me very much of the works of Henry James, although the writing style was more accessible. Galsworthy was very focused on social class and how it influenced choices that were made. Woven in among that was a fascination with Beauty and Nature. Some stories were almost poetical and, truthfully, those held the least interest for me. There were also works such as “The Procession” in which he was concentrating on an aspect that appeared remote from what I assumed to be the central theme.
Of the thirteen stories in the collection, six greatly impressed me:
* THE APPLE TREE - This was the story that was made into the movie, “A Summer Story.” Although I preferred the film because it went deeper into the consequences and had a real “gut-punch” of an ending, this novella describes a dalliance among two social classes and the devastating result;
* INDIAN SUMMER OF A FORSYTE - I almost skipped this one because it was so obviously linked to the novel series of which I was unfamiliar. Thank goodness I didn’t. This tale of an old man treasuring his last days in seeking Beauty was heartbreakingly memorable;
* EVOLUTION - A brief tale of a dying industry, and how a casual act of kindness had a great deal of meaning for another person;
* A CHRISTIAN - A conversation between a religious man and a skeptic uncovers deep uncertainty;
* MY DISTANT RELATIVE - For every one of us who thinks we truly know another person, this story reveals deep ripples under the surface ... and another danger from the social class structure;
* THE BLACK GODMOTHER - This story (which finishes the collection) follows the life of a dog through its treatment by others. It is allegorical, but none the less powerful for that.
I don’t immediately have the intent to read more of Galsworthy’s books (in part because I have the goal of finishing the Dickens books and Joyce’s ULYSSES this year. However, I was much more absorbed by his writing than I’d imagined. This collection is worth the read ... and “A Summer Story” is worth the viewing.
What is wonderful about this short story is that it manages to cut you away from the world for one afternoon and make time slow down. The story is uncomplicated,and the characters (save for the main one) a bit flat. However, I found the writing extremely graceful and captivating. It was a welcome moment of peace.
Mình thấy nó có kết cấu giống Nắng trong vườn của Thạch Lam. Cũng là câu chuyện về những thanh niên mới lớn - những sinh viên phố thị với những khát khao, mong ước, mông lung về tuổi trẻ, cũng như sự yêu thích khám phá những mới lạ, tò mò về thế giới rộng mở ngoài kia mà họ sắp bước ra. Rồi trong một trải nghiệm, trong rất nhiều trải nghiệm, tình cờ hoặc vô ý, họ tìm về những miền quê, hoang sơ, mộc mạc với những con người cũng hoang sơ, mộc mạc như cảnh vật miền quê đó vậy. Sự đối lập giữa phố thị ồn ào và chốn quê làng thanh vắng, bình dị và an yên đã nhất thời thu hút họ. Đặc biệt hơn, họ bị thu hút bởi những cô gái thôn quê, xinh đẹp, trong trẻo và ngây thơ như những bông hoa mới nhú, chưa vướng bụi trần, nhìn cuộc sống ngoài kia với ánh mắng long lanh, trong như nước hồ thu, chưa một gợn đục. Tình yêu đầu đời đến một cách tự nhiên như thế! Nhưng những chàng trai phố thị sao chịu được cuộc sống nhàn tẻ nơi thôn quê, vì vốn dĩ họ đâu thuộc về nơi này. Sau những tháng ngày đê mê nơi tình yêu, nơi cô bạn gái thuần khiết, với những lời hứa trọn đời trọng kiếp mà chắc lúc nói ra họ vẫn còn hy vọng rằng nó là sự thật, là tất cả lẽ sống và con người của mình, họ bỏ lại những cô gái để trở về nơi mà vốn dĩ họ thuộc về. Trong chuyện ngắn Giấc mộng tình yêu, nhân vật nam chính là một sinh viên sắp ra trường, con trai độc nhất của một vị giáo sư hóa học, trên đường đi khám phá các vùng, miền để chuẩn bị cho một tháng ngày mới, một sự kiện mới - ra trường và đi làm. Tình cờ anh bị thương, và phải lán lại tại một trang trại vùng quê. Ở đó, anh quen và yêu một cô gái bé nhỏ, và đối với cả hai thì đây là tình đầu, họ có những cái đầu tiên với nhau, nụ hôn, những cảm xúc, tình cảm. Cô gái thuần khiết như một đóa hoa, ngoài trang trại và núi rừng nơi đây, cô không biết thế giới ngoài kia thế nào, biển ra sao, phố thị có những gì. Sự cuồng nhiệt của tình yêu đã khiến chàng trai đê mê, hứa hẹn sẽ đưa cô đi khỏi đây, sẽ mang có theo, sẽ cưới cô, yêu và chăm sóc cho cô. Và quả thật anh đã bước đầu thực hiện điều đó, lên thị trấn mua quần áo, đồ đạc cho cô để chuẩn bị cho chuyến chạy trốn. Rồi chuyện gì đến cũng đến, anh bị cuốn vào thú vui nơi thị thành, nơi gia đình người bạn trai của mình, nơi có 4 cô em gái sành điệu, xinh đẹp, đặc biệt là "phù hợp" với anh. Cô chị gái mặc dù không khiến anh đắm say như người tình nơi trang trại, nhưng cũng dịu dàng, xinh đẹp, lịch thiệp, phù hợp với chốn thị thành hoa lệ. Một chút "khấc", chút "rợp" nhẹ, khi thấy nó quá khác biệt với em gái thôn quê kia của anh, nhất thời anh chưa quen trước cách chuyện trò sôi nổi, thoải mái, vẻ tao nhã, hồn nhiên trong bầu khâu khí mát mẻ, sạch sẽ, nhưng đây vốn là chốn của anh nên anh hòa nhập rất nhanh. Đôi lúc anh nhớ về cô bạn gái bé nhỏ, về lời hứa tối hôm đó sẽ về cùng cô bỏ trốn. Rồi cũng có sự dằn vặt "đôi chút", tự vấn "đôi chút", cũng nhiều lúc tự nhìn nhận lại liệu rằng đó có phải là tình yêu không, hay đó chỉ là cơn "Say nắng" nhất thời. Thậm chí có lúc cậu trai còn tự bực bội, đau khổ, hổ thẹn với chính mình. Rồi cũng có những băn khoăn: liệu rằng nếu đưa cô đi thì cuộc sống của hai người sẽ ra sao, sẽ thế nào khi "bứt" cô gái, đưa cô đến một nơi cô vốn dĩ không thuộc về, lạc lõng, bơ vơ và trở thành một món đồ của anh, của chỉ riêng anh thôi, với cái thế giới bé nhỏ chỉ xoay quanh anh thôi, và rồi tình yêu đó sẽ ra sao, có lẽ sẽ héo úa từng ngày. Chẳng phải anh đã nghĩ thầm: "phải chăng mình sắp sửa vin cành, bẻ gãy một sự ngây thơ và lẻn mang đi, tận hưởng hương thơm củ một bông hoa dại - có lẽ - sẽ vứt đi ở đâu đó", "ta yêu nàng, nhưng có đúng là ta yêu nàng không, hay ta chỉ thích nàng bởi vì nàng đẹp và nàng yêu ta", "hẳn là anh đã bị mê đắm vì không khí mùa xuân, vì trời đêm yên tĩnh và vì những vầng hoa táo kia chăng?". Rồi cả tự an ủi: thôi thì vui chơi một chút, tận hưởng một chút những ánh chớp cuối cùng của cuộc đời bình thường trước khi lao xuống cùng với cô gái nhỏ Megan: "chỉ một ngày nữa thôi - thêm một ngày nữa - để nghĩ cho thật kỹ - một ngày nữa". Nhưng thật ra "trong cái ngày mà anh tự hứa là để nghĩ cho kỹ này, anh chẳng muốn nghĩ ngợi gì cả". Cuối cùng, thật là kỳ lạ, "anh cũng không hiểu anh sẽ là thằng vô lại nếu anh định trở lại với Megan hay không định trở lại với nàng". Và chốt lại là: "anh dần dần khẳng định rằng không thể cưới Megan được. Đó chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc của tình yêu hoang dã, làm anh bối rối, làm anh hối hận", và còn cả tự ngụy biện "lúc đó anh đã mệt mỏi và bị chinh phục vì nàng đã yêu anh hết mình bằng một tình yêu giản dị, ngây thơ trong sáng như sương mai. Và hạt sương mai đã tan mất! Kết cục là anh không bao giờ quay trở về trang trại đó nữa, quên bẵng cô gái, và cưới một trong bốn cô bé - em gái của người bạn trai năm nào. Để rồi 26 năm sau, nhân kỷ niệm ngày cưới anh vô tình trở về chốn xưa, nhìn thấy ngôi mộ và nghe kể về một cô gái tự tử vì không đạt được trí nguyện trong tình yêu, vì một người nào đó đã bỏ cô mà đi với lời hẹn thề: tối đó sẽ trở về dưới gốc cây táo hò hẹn để đưa cô đi chốn đến nơi chỉ có hai người, sẽ cho cô xem thế giới rộng lớn như thế nào. Vâng! Đó chính là cô gái nhỏ năm nào, một viên ngọc trinh nữ trong veo, con chim non với tình yêu tha thiết, một bông hoa dại trên những cánh đồng thảo nguyên lộng gió, tỏa hương thơm ngát như nơi cô vẫn luôn thuộc về. Megan đã chờ đợi, đã sống trong hy vọng, khắc khoải đợi chờ. Cuối cùng niềm hy vọng đã lìa nàng như chiếc lá lìa cành và nàng đã chết bên dòng suối, trong giấc mơ say đắm về mối tình dưới cành hoa táo.
Tác giả viết thì hay, cách dùng từ cũng "mượt",nhưng truyện chỉ có vậy, cốt truyện chẳng có gì, không cao trào, mà cũng chẳng theo kiểu êm dịu, nhẹ nhàng, mà cứ nhạt nhòa kiểu gì ý. Gọi là đôi lúc đôi chỗ cho thấy những tâm sự, dằn vặt của nhân vật nam. Hơi thất vọng vì mình biết tác giả là một nhà văn hiện thực lớn của Anh, đã được giải Nobel văn chương năm 1933. Chắc đây như kiểu một truyện ngắn của ông.
Một câu khá hay mà mình lượm lặt, lưu lại: - Mùa xuân không có tiếng nói, chỉ có tiếng thầm thì và rì rào. Mùa xuân đã có nhiều thứ có sức biểu hiện hơn cả tiếng nói.
"إذا دهمتك سورة العاطفة و أنت شاب ، فأعطها متنفساً حقيقياً، فستتهافت و تفقد قدرتها على التعذيب!"
نوڤيلا تتحدث عن الصدف ، و الحب من النظرة الأولى ، تُشبه لوهلةٍ قصص ويلزيةٍ قديمة ، عن "ميجان" فتاةٍ جميلةٍ ، طيبة القلب ، وادعةً ، قرويةٌ بسيطة صبيةً لم تتجاوز الــسابعة عشر من عمرها لم ترى شيئًا من العالم الخارجي ، يدخل "فرانك" عالمها شاب بريطاني مدني جامعي ، فيملأُ حبه قلبها ، و يشعر هو أنه يُحبها و من هُنا تبدأ الحكاية.
Một chuyện tình nhẹ nhàng theo kiểu cổ điển, nhưng kết thúc tan vỡ.
Nam chính thì thay lòng đổi dạ (thật ra thì say nắng thôi), nữ chính thì còn dở hơn, lăn ra chết vì tình yêu, thật là mù quáng! Sống phải vì mình, mình chết thì thiệt mình chứ ai thương?
This is a collection of short stories that I bought some years ago but only for The Apple Tree. A movie, A Summer Story, was based on The Apple Tree. This is the only short story I’ve read from this collection. The movie is quite different but the basic premise is the same.
Galsworthy describes things in beautiful detail, with delicate care he shows us the world from a tender point of view. Lacks a little of something, but still delivers all you'd want from a story.
As of now I’m still undecided whether I like short story collections or not. In this instance I guess I didn’t like them very much, some were more memorable than others but all in all I have to say that most of these felt too mundane and irrelevant for me to incite stronger feeling in me towards them than ‘hm, yeah, nice, okay, next’.
And please don’t misunderstand me: I enjoy plenty of story that aren’t necessarily relatable to me, relatability only matters to me to a certain degree but relevance is admittedly more important. I need to feel what the characters feel, I need to know that in some way we are similar or share something more than just our humanity and I couldn’t help but to feel disconnected and therefore disinterested in most of these stories.
They were like pretty holiday pictures from places I’ve never been, featuring people I don’t know. I can tell that the pictures are pretty and the people look like they matter to someone but it doesn’t concern me per se. The scenery may be nice but to really enjoy myself I need something more. Similarly I feel towards this collection of works. I can tell that the writing is competent, the stories intriguing to a certain type of reader and I can say that a few themes and characters managed to catch my interest, but not enough to sustain it.
I sometimes have this problem with short stories in general, see my beginning sentence, so maybe it is me, who is the common denominator. I will try a few more just to be sure anyways. And when I do, I’ll try to pick collections that I know will feature things I like and that aren’t too long or have too many stories in them. I admit, I tend to grow tired of short story collections that simply have too many stories in them. Like a meal composed of many small snacks, they just don’t satisfy my reading appetite.
כי מטורף הוא לב אוהב וזהוב ניצוץ כנפו; הכל נכנע לכישופו כשהוא מופיע. מדי תקופה עולה שמו של גלסוורתי בהקשר לסידרה "האגדה לבית פורסייט". אני לא זכיתי לצפות בסידרה בהמשכים ששודרה בטלביזיה, אבל גם לא הייתי בכלל מודעת לעובדה שקיימת עוד יצירות של הסופר, כל שכן יצירות בעברית. והנה בשיטוטי האחרונים בצומת רכשתי לי עותק מהנובלה הקטנה הזו, ותרשו לי להקדים מאוחר ולספר לכם עד כמה היא מפעימה. הנובלה פורסמה ב- 1916. 1916 היא גם השנה בה פורסם ספרו של ג´יימס ג´וייס "דיוקן האמן כאיש צעיר". התקופה היא עיצומה של מלחמת העולם ה-1 אבל בנובלה אין לכך זכר וסימן. מוסכמות העולם הישן עדין לא פסו מן העולם במיוחד כאשר אנחנו מדברים על מעמדות חברתיים ועל האפשרות של מיזוג בינהם. הנובלה מתרחשת על רק אנגליה הכפרית ועל רקע הבדלי המעמדות. בחתונת הכסף מגיעים אשרטס פרנק ואשתו סטלה לחגוג פיקניק במקום בו באופן אירוני מצא הוא את אהבתו הראשונה. אז הוא היה סטודנט בעל הכנסה וקל דעת, עד כדי כך שמיהר להבטיח למיגן כפרית וולשית, לשאתה לאישה. יום לאחר ההבטחה פראנק מתעורר אל המציאות ומפר את הבטחתו למיגן וביום השנה לחתונת הכסף שלו ניצב מול תוצאות החלטתו. הנובלה מסופרת מנקודת ראותו של פראנק. לעובדה זו ניכרת משמעות כבדה בהתפתחות העלילה ובגילוי אירועים לקוראים. הנובלה ספוגה באמונות מיתיות. היא מוקדשת לונוס ולחסד האלוהי שהיא משרה. חסד שלא נראה שנוגע בדמויות של הנובלה הקטנה הזו. תחושת המתח לא מרפה מהקורא לאורך כל הנובלה. הוא הולך ומתגבר לכדי תסכול מרגיז ודוקר עם התחבטויותיו של פראנק בשאלה האם הוא מאוהב במיגן והאם הוא צריך להינשא לה. בעת הישנה ונוס הוקבלה לאלה אפרודיטה אלת האהבה. בנקודה זו הציניות של המחבר בולטת וחותכת כסכין חדה. לקורא לא ברור אם פראנק מבלבל בין תשוקה לאהבה והאם בכלל פראנק התאהב במי מהנשים מיגן ו/או סטלה. לקורא גם לא ברור האם עדיפה הרגישות של מיגן או אטימותה של סטלה. הנובלה עצמה מתרחשת באביב עת פריחת עץ התפוח וליבה מתרחש תחת פריחתו. באמונה, ונוס היא הפטרונית של האיכרים, הגננים והחקלאים. אך כאן יש אירוניה נוספת. זוהי שוב הבטחה שלא התממשה. אותה ונוס לא מגנה על מיגן מלשגות באשליות ולפול ברשתה של האהבה. הסופר מזכיר לנו, שגם אם התשלום נדחה, לכל מעשה יש תוצאה, והתשלום עוד ישולם, בזמן ובמקום המתאימים. "בחיים יש, מן הסתם, רגעים הניחנים באיכות כזו של יופי, של התפעמות נשגבת ללא גבול, אך למרבה הצער אין הם נשארים אלא כהרף מעופו של ענן על פני השמש".(10) קריאת הנובלה בהחלט מספקת רגעים של יופי ושל ��תפעמות.
Horrid, simply horrid. But not the bad kind of horrid; I mean the kind where its actually lovely, but it breaks your heart. The writing is beautiful, and if it weren't so sad, I'd absolutely love this. I might still love it anyways. Everyone should read it so you can talk to me about it! Its only like 50 pages or something.
The "Apple-Tree" is selected by "Gateway to the Great Books" (v3) as an example of Galsworhty's work. I found it rather ornate and unconvincing in its depiction of emotions, and more than just a bit suspect of its melodramatic, overly romantic tones.