Tôi đã dùng cả buổi sáng để thuyết phục Phương Thảo:
- Hãy nghe anh nói đây Phương Thảo. Chịu khó nghe anh nói đi. Em phải biết đây là một dịp vui, có thể là vui nhất của đời anh. Bao nhiêu năm học tập khổ cực, nhiều hôm thức đến hai ba giờ khuya như em đã thấy. Bây giờ anh tốt nghiệp. Như xong một món nợ nặng trình trịch. Anh cảm thấy nhẹ hẫng như cái bong bóng bơm hơi đá. Đầu óc thì rỗng không như hộp thuốc cũ. Không vui như mình tưởng tượng mấy năm về trước, nhưng quả thật là thoải mái dễ chịu vô cùng. Khỏi vướng bận cái gì nữa.
Ông sinh ngày 4 tháng 1 năm 1940 tại thôn Xuân Hòa, xã Bình Phú, quận Bình Khê (nay là huyện Tây Sơn), tỉnh Bình Định, miền Trung Việt Nam.
Thời kháng chiến chống Pháp 1946 đến 1954, ông học tiểu học và trung học tại vùng kháng chiến. Sau Hiệp định Genève 1954, ông tiếp tục học tại trường Cường Để (Quy Nhơn), trường Võ Tánh (Nha Trang), rồi học năm chót của bậc trung học tại trường Chu Văn An (Sài Gòn).
Sau khi học một năm ở Đại Học Văn Khoa Sài Gòn, ông ra Huế học Đại học Sư phạm ban Việt-Hán. Năm 1963, ông tốt nghiệp thủ khoa, khóa Nguyễn Du. Ngay năm ấy, ông được điều đến giảng dạy tại trường Đồng Khánh ở Huế. Năm 1965, đổi ông vào Quy Nhơn làm Hiệu trưởng trường Cường Để.
Năm 1973, thăng ông làm Chánh sở Học chánh tỉnh Bình Định. Năm 1974, chuyển ông vào Sài Gòn làm chuyên viên nghiên cứu giáo dục Bộ Giáo Dục Việt Nam Cộng hòa cho đến 1975.
Về sự nghiệp văn chương, ông bắt đầu viết văn từ năm 1971, đã cộng tác với các tạp chí: Bách Khoa, Văn, Thời Tập, Ý Thức. Năm 1974, truyện dài Đường một chiều của ông được giải thưởng Văn Bút Việt Nam dưới thời Việt Nam Cộng hòa .
Sau sự kiện 30 tháng 4 năm 1975, việc sáng tác của ông tạm gián đoạn. Đến năm 1977, ông cầm bút trở lại, và bắt đầu viết bộ trường thiên tiểu thuyết Sông Côn mùa lũ, và hoàn thành vào năm 1981.
Tháng 11 năm đó (tức sau khi vừa viết xong bộ truyện trên), ông cùng con trai vượt biển. Chuyến vượt biển thành công, ông đã đến được đảo Kuku của Indonesia. Trong mấy tháng ở đây, ông đã viết được một số truyện ngắn mà sau này xuất bản thành cuốn Ngựa nản chân bon, và tập I của bộ trường thiên tiểu thuyết Mùa biển động.
Tháng 11 năm 1982, ông đến Hoa Kỳ, định cư tại Nam California, rồi cộng tác với các báo: Đồng Nai, Việt Nam Tự Do, Người Việt, Văn, Văn Học Nghệ Thuật ở nước ngoài.
Từ năm 1986, ông làm Chủ bút tạp chí Văn Học ở California, Hoa Kỳ. Đến tháng 8 năm 2004, ông phải ngưng công việc làm báo vì phát giác mình bị ung thư gan.
Sau nhiều năm dài chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo, ông đã qua đời lúc 22 giờ 15 phút ngày 2 tháng 7 năm 2012 (ngày giờ địa phương ở California, tức sáng ngày 3 tháng 7 năm 2012 giờ Việt Nam) tại tư gia ở thành phố Westminster (Orange County, California, Hoa Kỳ), thọ 72 tuổi .
Phương Thảo: bị trầm cảm. Con nuôi của gia đình Tâm. Bị chấn động tâm lý từ lúc nhỏ.
Tâm: sinh viên y khoa. Luận văn của chàng là nghiên cứu về căn bệnh của Phương Thảo.
Mở màn câu chuyện, Tâm mời cô em gái của mình đi dự buổi lễ chia tay sau tốt nghiệp. Sau một hồi kỳ kèo, Phương Thảo đã đồng ý đi cùng anh. Trong buổi tiệc, một yếu tố nào đó đã làm Phương Thảo bỗng dưng tái phát bệnh và ngất xỉu. Tâm cứ nghĩ rằng mình đã chữa lành được bệnh cho Phương Thảo, nhưng không, chàng vẫn chưa rõ nguyên nhân, nên đã quyết tâm tìm hiểu về số phận của Phương Thảo trước khi về nhà mình. Sau những dò hỏi khá mất thời gian, Tâm may mắn đã tìm được người biết rõ được số phận cô bé. Trước đây Phương Thảo là con trong một gia đình khá giả, có bố hoạt động bên kia chuyến tuyến nên bị người trong làng ghét, và trong một lần bố của Phương Thảo về thăm nhà, cả nhà bị phục kích và giết chóc chết cả bố lẫn mẹ, chỉ còn bé Phương Thảo sống sót và ra chợ xin ăn. Sau đó được vị linh mục cưu mang, rồi sau đó được chuyển vào trại trẻ mồ côi - nơi bố mẹ Tâm bắt gặp và nhận nuôi.
Tâm đã tìm ra được gốc gác của căn bệnh, nhưng vô phương cứu chữa nàng, “Phương Thảo bị ám ảnh, đến độ khủng khiếp, bởi những cây cọc cắm đầu lâu để bêu giữa chợ, bởi đôi mắt trắng dã mở lớn nhờ sáng kiến của người sống, bởi đôi môi tái ngậm hờ điếu thuốc bốc khói ....” Tâm nhận ra rằng, không còn chỗ nào dành cho Phương Thảo trong cuộc đời này.
This entire review has been hidden because of spoilers.