Tajima Kazuyuki muốn giết Kuramochi Osamu, gã bạn học từ thời tiểu học của anh. Thế nhưng, mặc cho ý nghĩ manh nha từ hồi cấp hai xa lắc xa lơ nào đầy ấy vẫn bám riết anh cho tới tận khi anh ngấp nghé ba mươi, chưa một lần suy nghĩ đó chuyển hóa được thành hành động. Cho dẫu, Kuramochi luôn cưỡi cơn gió bất hạnh tới, phá tan chốn yên bình khó khăn lắm anh mới có được và đầy anh xuống hố sâu của cùng cực, hết lần này tới lần khác.
Tại sao anh không thể giết người? Anh thiếu thứ gì mới có thể trở thành một tên sát nhân? Và liệu anh có thể vượt qua cánh cổng sát nhân, vượt qua ranh giới giữa thiên và ác như bản thân mong cầu?
Cánh công sát nhân, một câu chuyện mới lạ và hấp dẫn của Higashino Keigo, nhà văn trinh thám hàng đầu Nhật
Keigo Higashino (東野 圭吾) is one of the most popular and biggest selling fiction authors in Japan—as well known as James Patterson, Dean Koontz or Tom Clancy are in the USA.
Born in Osaka, he started writing novels while still working as an engineer at Nippon Denso Co. (presently DENSO). He won the Edogawa Rampo Prize, which is awarded annually to the finest mystery work, in 1985 for the novel Hōkago (After School) at age 27. Subsequently, he quit his job and started a career as a writer in Tokyo.
In 1999, he won the Mystery Writers of Japan Inc award for the novel Himitsu (The Secret), which was translated into English by Kerim Yasar and published by Vertical under the title of Naoko in 2004. In 2006, he won the 134th Naoki Prize for Yōgisha X no Kenshin. His novels had been nominated five times before winning with this novel.
The Devotion of Suspect X was the second highest selling book in all of Japan— fiction or nonfiction—the year it was published, with over 800,000 copies sold. It won the prestigious Naoki Prize for Best Novel— the Japanese equivalent of the National Book Award and the Man Booker Prize. Made into a motion picture in Japan, The Devotion of Suspect X spent 4 weeks at the top of the box office and was the third highest‐grossing film of the year.
Higashino’s novels have more movie and TV series adaptations than Tom Clancy or Robert Ludlum, and as many as Michael Crichton.
Tajima Kazuyuki, người từ nhỏ đã có một cuộc sống giàu có. Nhưng từ khi Tajima gặp Kuramochi Osamu - người đã khiến cuộc sống của Tajima trở nên thê thảm chưa từng thấy. Giờ đây Tajima nung nấu trong lòng một ý định giết người đối với Kuramochi.
Thế này nhé, rõ ràng quyển này thiên về phần tâm lý nên hơi chậm, nhưng mình thích nó. Diễn biến về phát triển tâm lý nhân vật từ lúc còn là trẻ con khi lớn lên. Cách mà cuộc sống của Tajima sụp đổ rất đáng thương, thậm chí những kẻ mang trong mình ác ý lại bắt nạt và bỏ rơi họ, cách con người đấu tranh giữa việc "Có nên bước qua cánh cửa giết người kia hay không?" được viết khá ổn. Có rất nhiều phân đoạn khiến mình phát tức.
Tuy nhiên là mình chỉ thích mấy phần đầu thôi. Những phần sau thì thôi rồi, câu chuyện dài dòng và đưa ra những thứ khiến mà mình không quan tâm, chán hẳn hơn với phần đầu. Nếu bạn muốn nhìn thấy tâm lý chần chừ, phân vân thực sự của con người thì có lẽ bạn nên đọc, có thể sẽ phát điên về sự chần chừ và phân vân đó :)))
Yếu tố trinh thám gần như không có, chủ đạo sẽ là tâm lý xã hội. Yếu tố tâm lý xã hội và độ dày của cuốn sách làm mình liên tưởng đến "Bạch dạ hành" và "Ảo dạ" tuy nhiên có sự khác biệt rất lớn. Truyện được kể theo ngôi thứ nhất, như một cuốn nhật ký mà nhân vật chính kể về cuộc đời mình. Tuyến nhân vật ít hơn nhiều so với 2 quyển kia và sự đóng góp của nhân vật phụ không đáng k���, chỉ như là 1 bàn đạp nhẹ để đẩy cảm xúc của nhân vật chính lên cao hơn bình thường. Sẽ không có plot twist, cuộc đời nhân vật lúc trưởng thành mình tạm chia ra làm 3 giai đoạn thì trong cả 3 giai đoạn đó thì mô týp sẽ rất giống nhau (VD: yên bình-gặp lại người bạn cũ-sóng gió-đổ lỗi-có ý định giết người-ý chí giết người cạn dần). Tuy nhiên, ở phần đầu tác giả đã làm tốt trong việc giới thiệu hoàn cảnh xuất thân của nhân vật chính lúc nhỏ, kể về những bi kịch, góc khuất có trong gia đình, để người đọc tò mò, chạy theo sự dẫn dắt của tác giả, nhưng về sau thì sự lôi cuốn của mạch truyện bị cạn dần và bị lặp lại. Truyện không u ám như "Bạch dạ hành", nhưng phản ánh được nhiều vấn đề nhức nhối ở xã hội Nhật lúc bấy giờ như là lừa đảo liên quan đ��n cổ phiếu, đa cấp, mua bán vàng bạc. Chung quy lại thì câu chuyện vẫn là xoay quanh đến "tiền", tất cả những sự kiện trong sách đều phải chạy qua giao điểm là "tiền".
Phần đầu hấp dẫn với những tình huống xảy ra liên tiếp với nhân vật chính. Tuy nhiên càng đi về sau thì mạch truyện lại khiên người đọc khá chán nản vì sự "ngây thơ" và "vô tư" cũng của nhân vật chính. Khoảng 1/3 cuối truyện chỏ muốn lướt nhanh để xem kết cục (và cũng là một cú twist khá dễ đoán)
Đầu năm hoàn thành được một cuốn sách khá ưng ý trộm vía rất nhiều!!!
Mình nghĩ với tiêu đề “Cánh cổng sát nhân” là những màn truy lùng gay cấn giữa cảnh sát và tội phạm. Nhưng sự thật không phải.
“Cánh cổng” ở đây như là ranh giới của quyết định gi*t hay không của nhân vật “tôi” đối với người bạn từ thuở cấp 1. Có lẽ nhiều người sẽ thắc mắc bạn cấp 1 có gì phải hận thù lâu như thế? Nhưng suốt quá trình đọc hơn 500 trang sách, mình cũng không thể đưa ra chính xác câu trả lời cho sự việc này đúng hay là sai, ai là người đáng trách và đáng thương hơn. Bởi khi đứng trước mọi sự thách thức, cám dỗ thì nhân vật đều có sự lựa chọn.
Mình nghĩ mọi người đọc sẽ cảm thấy ý tưởng của cuốn này giống với “Ác Ý”. Những mưu mô toan tính đều xu���t phát từ tâm ý của đối phương. Tuy nhiên mình cảm thấy cuốn này có sự khác biệt ở chỗ tâm ý của thủ phạm không đơn thuần xuất phát từ mâu thuẫn cá nhân với nhân vật “tôi”, mà khắc sâu vào trọng điểm là chỉ cần một ý niệm le lói nhỏ nhoi thôi cũng tạo nên những chuyện không thể ngờ.
À cuốn này có một điểm mình thích là phần dịch thuật. Trong lúc đọc mình hình dung được ra cả giọng nói hợp với tính cách nhân vật luôn. Chính vì thế quá trình đọc cuốn sách dày to như thế mình chỉ hoàn thành 3 ngày. Quá là lôi cuốn.
Mình nghĩ mọi người đọc sẽ trải nghiệm tốt hơn nữa thay vì mình tóm tắt nội dung làm mất đi sự hào hứng. Và cuối cùng đây là cuốn đáng thử nhe ❤️
Không thể hiểu rõ một con người chỉ thông qua bề ngoài đâu. Trên đời này mọi người đều đang lừa lọc lẫn nhau.
Đọc cuốn này mệt ghê.
Kayuzuki đúng là một người xui xẻo tới cùng cực. Cái chết của bà nội cậu ta giống như quân domino đầu tiên bị đẩy ngã, kéo theo cuộc đời cậu liên tiếp sa lầy vào những hoàn cảnh ngặt nghèo.
Bị một người mình tin tưởng lừa gạt hết lần này tới lần khác, sự đau khổ của Kayuzuki chắc đã lên tới đỉnh điểm rồi. Ở những dòng cuối sách, mình thấy như cậu ta đã bước được một chân qua cánh cổng sát nhân rồi. Kết cục sau đó thì tác giả để cho chúng ta tự đoán định.
Mình nghĩ tác giả không cần thiết phải tô đậmmm những sự vụ xui xẻo trong đời Kayuzuki đến mức như thế, vì nó khiến người đọc vô cùng mệt mỏi :( Có lẽ đó là cách tác giả khiến chúng ta hiểu kĩ hơn về động cơ giết người của cậu ta, nhưng thật ra chỉ cần phân nửa sự xui xẻo đó cũng đã là đủ lắm rồi. ----- Btw, bạn nào muốn mua sách đẹp với giá hợp lý thì ghé page mình xem nha :") facebook.com/hieusachcuaGaby ❤
Vẫn là lối dẫn dắt cực kì lôi cuốn theo phong cách của Higashino Keigo, khiến mình không muốn bỏ lỡ một dòng nào. Cuốn tiểu thuyết viết dưới góc nhìn của nhân vật chính, một người luôn ấp ủ khát vọng giết người - ừm, với mình thì đây là motip rất mới lạ nha. Nv chính có động cơ giết người, có mục tiêu, thậm chí có cả cách thức, nhưng luôn thiếu một chút lực đẩy nào đó khiến anh không thể thực hiện hành vi của mình. Lối kể chuyện của bác Keigo khiến mình không thể ngừng đọc và nghĩ về những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng nói thật thì đến phần kết mình có hơi hụt hẫng một chút. Cảm giác có chút đầu voi đuôi chuột. Những chương cuối khiến mình cảm thấy mọi chuyện diễn ra hơi nhanh so với toàn bộ câu chuyện, chân tướng được bộc lộ cũng quá dễ dàng rồi :((( Nhưng dù sao đây vẫn là cuốn tiểu thuyết đáng đọc của bác Keigo, motip mới lạ, nội dung lôi cuốn, lối kể chuyện khiến người ta không thể dứt ra được!
책을 읽는 내내 답답하고 불쾌한 느낌을 받았다. 책의 초반부에는 친구의 계략에 순진하게 당하는 주인공에게 동정심을 느꼈지만, 후반부로 갈수록 고구마 100개를 먹는 듯한 답답한 주인공의 모습에 측은함이 분노와 짜증으로 변했다. 이 책은 필력과 인물에 대한 묘사가 매우 훌륭해서 몰입감이 뛰어났다. 그럼에도 불구하고, 내가 후반부에 완독을 포기한 이유는 목구멍에 막힌 고구마가 도저히 해소될 것 같지 않아서였다. 결국 결말을 인터넷으로 찾아보았고, 책을 끝까지 읽지 않기로 한 나의 선택이 옳았다는 것을 알았다. 정말 훌륭한 소설이지만 쉽게 추천하기 어려운 책이다.
Từ hồi chuyển về nhà, thú vui đọc sách mỗi tối lại trỗi dậy trong mình, tối qua định định đọc đến 11h thế nhưng lại đọc luôn một mạch đến 2h sáng. Điều đó chứng tỏ cuốn sách có một lực hút đối với mình đến nhường nào, nó làm mình xóa tan đi cơn buồn ngủ với 1 người vốn mê ăn mê ngủ như mình :)))) Không giống những cuốn sách khác của tác giả kể những tuyến truyện khác đan xen, cuốn này được kể liền mạch về những sự kiện xảy ra với nam chính từ thuở nhỏ. Một bạn reviewer kể lại chi tiết rất nhỏ trong cuốn sách này để lại cho bạn bài học lớn "Đó là hãy cẩn thận với những giấy tờ mà bạn đặt bút ký. Hãy đọc lại cho kỹ, suy nghĩ cho thật kỹ trước khi đặt bút ký vào một loại giấy tờ nào đó nếu bạn không muốn vướng vào rắc rối không đáng có như nam chính." ...
I imagine anyone going into a Keigo book would expect a thrilling plot and some puzzle-solving situations, and for that reason, this book might end as a disappointment. It does have a plot, but it is not about it. Or is it? Well, aside from all the dramas, what I got from the books are several thoughts to ponder on. One that lingered the most in my head was that, there are so many things that are worse than death, as more than just once I had hoped someone in the book would just die, for their own sake.
Overall, a 3.5 rounded down.
-------------------------
Vietnamese review: Ai cho tôi lương thiện phiên bản Keigo.
Phong cách kể chuyện gây nghiện của Keigo vẫn vậy, kì lạ là dù mạch truyện không có gì đặc biệt, 1 cuốn tâm lí xã hội không có chút trinh thám nào, mình vẫn bị cuốn vào câu chuyện và đọc liền từ hôm qua tới nay.
Kiểu cuộc đời của nhân vật chính từ bé đến lớn được kể chân thật quá, cả chuyện người với người lợi dụng nhau, rồi luôn có kẻ cao tay hơn, luôn có kẻ toan tính lợi dụng người khác, cái ác ý không thể che đậy. Đọc cuốn này xong bất chợt lại nghĩ đến ‘Ác ý’, nhưng ‘Ác ý’ hay hơn ạ.
Có nhiều thể loại trinh thám. Trinh thám điều tra, mang đậm dấu ấn những cuộc đấu trí đầy thông minh và xảo quyệt; trinh thám xã hội, các vụ án xoáy vào những bất công, nhức nhối trong xã hội; và trinh thám tâm lý, khắc sâu những diễn biến tâm lý của nhân vật. Cuốn sách này phảng phất giữa trinh thám tâm lý và xã hội. Được kể đa số bằng ngôi thứ nhất của nhân vật chính, cậu bé Tamaji, tâm lý cậu được tác giả phát triển từ nhỏ cùng với một người bạn thân Kuramochi mà cậu nói là "không hiểu sao nó thân thiết với mình". Rồi những điều tai hoạ cứ thế ập đến với Tamaji và sự căm phẫn lớn dần lên trong cậu đối với Kuramochi, đến mức muốn giết người bạn đó. Cánh cổng sát nhân theo đúng nghĩa đen của nó, một ranh giới luôn đóng chặt mà khi bước qua là thành sát nhân, bước qua là không thể quay lại được nữa. Cánh cổng đóng chặt chỉ có thể mở trong 2 trường hợp: bất khả kháng để tự vệ hoặc là một sự bùng nổ cảm xúc đủ lớn để bật tung cánh cửa đó ra mà giết người. Xuyên suốt cuốn sách là những lần bùng nổ cảm xúc của các nhân vật, diễn biến tâm lý được tác giả miêu tả rất khéo léo và làm mình cũng bị ảnh hưởng chút. Cũng cảm thấy căm hận, cũng thấy sự ngu dốt của đến bực bội, nhưng đến tận một nửa cuốn sách vẫn còn chút lửng lơ trong đầu là "mọi chuyện có đáng phải giết người ko?" Tuy không hẳn xuất sắc khiến mình hoà vào nhân vật, nhưng tác giả cũng làm tốt việc khiến mình thấy được những khổ cực, đấu tranh tâm lý của nhân vật chính. Một cuốn sách hay nhưng không đẫm màu trinh thám đấu trí, mà là một chuyến phiêu lưu qua cuộc đời của một người. "Ai cũng là nạn nhân trong câu chuyện của chính mình thôi". !!!SPOILER BELOW!!! Từ đầu đến cuối là những câu chuyện éo le mà dường như đều do những người trong nhà của Tamaji tự gây ra cho họ. Người bà bỗng yếu đi rồi chết, người bố ngoại tình và người mẹ thì bị nghi ngờ đã đầu độc người bà. Tưởng chừng mọi thứ chỉ là đồn đoán, nhưng lời đồn lan ra và làm cả nhà Tamaji tán gia bại sản. Cha mẹ ly dị, bố mất việc và chìm đắm vào tửu sắc, cuộc đời Tamaji đúng là từ một đứa trẻ nhà giàu thành ra không thể tệ hơn. Nhưng dù lời đồn đoán tệ hại về nhà cậu thế nào thì người bạn Kuramochi vẫn chơi với cậu. Có một câu chuyện bị bỏ ngỏ mà ko có câu trả lời rõ ràng, đó là việc xảy ra với cô bé Yoko, crush đầu đời của Tamaji. Cô bé đã tự tử vì mang thai khi mới lớp 10. Cô bé đã bị nẫng tay trên bởi Kuramochi, và không ai biết thực hư ai là người gây ra cái thai đó khiến cô bé phải tự tử. Nhưng đọc những diễn biến và hành động của Kuramochi thì tôi nghĩ đến 99% là của Kuramochi. Các biến cố lớn khác trong cuộc đời Tamaji đều kinh khủng. Người bố sau khi tiêu hết tiền cho một người đàn bà tên Shimako, đã bỏ Tamaji đi biệt tăm. Cái này thì không phải do Kuramochi, đều do ông bố hết. Rồi đến những lần làm việc lừa đảo đều do Kuramochi dụ dỗ Tamaji. Thật sự thao túng tâm lý cũng khá tốt, mềm nắn rắn buông. Dù Tamaji vẫn cảm thấy mình bị lừa bởi Kuramochi nhưng không thể thoát ra được. Đỉnh điểm chính là vụ hôn nhân đổ vỡ của Tamaji, phải nói là quá kinh khủng. Cứ mỗi khi yên ổn chút là lại có biến cố ko thể nào tệ hơn. Hết sạch tiền tiết kiệm và thất nghiệp, nợ nần...Nhưng lúc nào cũng có Kuramochi ở bên Và khi mọi chuyện được móc nối lại với nhau, Kuramochi bị ám thị từ bé cũng như suy nghĩ lệch lạc, khiến Kuramochi là mastermind điều khiển cuộc đời Tamaji. Cuối cùng là ý chí giết người của Tamaji cứ dồn nén dần dần. Thứ thuốc độc đã ngấm dần vào Tamaji, giờ phát huy tác dụng.
Có lẽ ai trong chúng ta cũng từng manh nha ý nghĩ muốn giết một ai đó – có thể là thằng bạn đầu gấu hay bắt nạt mình, 1 gã đồng nghiệp xu nịnh, 1 tay sếp hay dí deadline vào các dịp nghỉ lễ, 1 tên yêu râu xanh hay sàm sỡ phụ nữ trên xe bus, 1 ông cầu thủ bóng đá của đội đối thủ chơi tiểu xảo gây chấn thương cho cầu thủ đội nhà mà không bị trọng tài rút thẻ đỏ (hoặc chính tay trọng tài không chịu rút thẻ đó), thậm chí là 1 gã xa lạ giời ơi đất hỡi nào, chỉ vì gã vừa đẹp trai phong độ, siêu giàu lại còn nhiều fan hâm mộ và có bộ sưu tập người yêu hoa hậu, diễn viên đẹp như thiên thần mà mỗi khi chường cái mặt vênh váo lên báo mạng lại khiến mình thấy ghét!..v..v.. Cái cách thức giết người trong suy nghĩ cũng vô cùng đa dạng, từ việc đơn giản mong cho kẻ mình ghét tự nhiên lăn quay ra chết mà mình không phải động tay, cho đến việc tưởng tượng bản thân siêu giỏi võ nghệ và thông minh tuyệt đỉnh đủ để đấm cho kẻ kia 1 trận đến chết trong hả dạ mà lại xóa được dấu vết để cảnh sát không phát hiện ra, hay đỉnh hơn nữa là sở hữu siêu năng lực như Yagami Raito trong Deathnote, ghét ai là ghi vào sổ - nhàn thân mà lại thượng đẳng
Thế nhưng mà thực tế thì rất ít người trong chúng ta dám biến mong ước đó thành hiện thực, vì nếu ai cũng có thể giết người bằng suy nghĩ thì loài người tuyệt chủng lâu rồi! Rõ ràng là Keigo muốn nói rằng: từ suy nghĩ đến hành động là 1 khoảng cách rất xa vì nhiều yếu tố, trong đó rào cản tâm lý của người mang suy nghĩ muốn giết người là 1 điều rất rất khó vượt qua (tất nhiên tôi không nói đến những tên sát nhân hàng loạt giết người như ngóe, lấy giết người làm niềm vui). Tôi hoàn toàn đồng ý với Keigo, ko thì tôi cũng xuống tay với nhiều người rồi
Thôi tóm lại là tôi viết dài dòng lan man và chả liên quan mấy như trên là vì 2 lý do:
- Thứ nhất là vì tôi cho rằng Keigo thực sự muốn nói: nghĩ đến việc giết người thì dễ, chứ làm thì khó thấy bà! Và rõ ràng là không phải ai cũng có thể trở thành kẻ giết người – có những người vĩnh viễn ko làm được điều đó – dù cho có những kẻ thật sự ko đáng được sống trên đời này!
- Thứ hai là vì để các bạn làm quen với sự dài dòng, vì cuốn này nó dài dòng khủng khiếp! Những tình huống gây ức chế, mệt mỏi cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác khiến độc giả như tôi nhiều lúc chỉ muốn hét lên: Má, giết thằng này đi! Giết nó điiii!!! Nó xứng đáng được chết!!!!
Còn mà để review nhanh cuốn này thì chỉ là: thanh niên lương thiện yếu đuối đánh bạn với 1 chuyên gia đa cấp - thánh “khéo ăn nói có được cả thiên hạ” - thần đồng trong nghệ thuật “đắc nhân tâm”...v..v.. và cái kết
Nhìn chung là dù có dài dòng nhưng cuốn này ko phải là dở - cho đến đoạn kết . Suốt từ đầu tới cuối, Keigo đã tỉ mỉ liệt kê vô vàn tình huống khốn khổ khốn nạn để nhấn mạnh chủ đề truyện. Và chủ đề mà Keigo gợi ra cũng thật gần gũi nhưng lại rất độc đáo và được khai thác mới lạ! Nhưng cái kết đã phá hỏng hết bánh kẹo. Càng về gần kết truyện thì càng vội vàng, cẩu thả, lỏng lẻo và khó hiểu. Như kiểu tác giả bí quá nên làm bừa, dẫn đến thiếu chi tiết nọ, thừa sự việc kia, gây nên cảm giác hụt hẫng cho tôi khi đọc đến hết truyện (kết truyện Keigo vẫn thi thoảng gây hụt hẫng nhưng nó là sự hụt hẫng có tính toán để độc giả bị ám ảnh, day dứt, còn cái kết của Cánh cổng sát nhân mang lại cảm giác hụt hẫng lãng nhách ), hơi bị thất vọng!
Hơi bất ngờ vì phần review ở goodreads vì mình cảm thấy đây là một tác phẩm hơi bị underrated của Keigo Higashino. Bản thân mình cảm thấy hai nhân vật chính trong truyện không hề ảo hay xa thực tế mà trái lại được xây dựng rất logic và gần thực tế đến mức mình có thể hình dung ra hình ảnh một số người trong cuộc sống mình đã từng bắt gặp. Về main chính, vốn sinh ra đã không có cơ hội được cảm nhận tình yêu thương từ bất kỳ ai, bố mẹ không yêu nhau, chứng kiến bố mình đi ngoại tình, lớn lên trong tin đồn mẹ đầu độc bà ngoại. Từ việc bài học của bố dạy cậu bé về nghề nha sĩ không vì tâm đức của người làm y mà vì tiền, đến việc chứng kiến người bố mình kính trọng ngày một lụi bại, mẹ thì từ chối nhận con, cũng dễ hiểu khi main chính lớn lên trở thành một người hèn mọn, dễ dãi với phụ nữ, và dễ dàng bị “người bạn thân” của mình khiêu khích. Anh main còn lại thì ngược hoàn toàn. Khi kết thúc tiết lộ một số góc nhìn của anh này từ việc sinh ra trong gia đình khốn khó nhưng không thích lao động, mà chỉ những đồng tiền dễ dàng nên sinh ra đố kỵ với “cậu bạn thân” và muốn thấy main chính phải khổ sở vì “cuộc đời không công bằng”. Kết mở nhưng hợp lý vì có lẽ đây cũng là một cách tác giả cho nhân vật chính thực sự được giải thoát. Mạch truyện hơi lê thê nhưng bánh cuốn. Gấp sách lại, tui phải thở một hơi và nghỉ một hồi lâu để tiêu tán hết mớ năng lượng tiêu cực từ hai anh main chính bất hủ này.
This entire review has been hidden because of spoilers.
Quyển này làm mình đọc liền tù tì và hoàn thành nó trong đúng 1 ngày vì mình muốn biết nv9 còn có thể nhu nhược và ngu đần tới độ nào. Từ một cậu ấm con nhà giàu trở thành kẻ nghèo khổ vô gia cư, k bố mẹ họ hàng quan tâm, k một nơi chốn để về. Tưởng rằng lao đao từ nhỏ như vậy thì cậu chàng sẽ khôn lên một chút nhưng không, thừa hưởng "chút này chút nọ" từ cả bố và mẹ, nv9 là 1 tổ hợp của sự dám nghĩ k dám làm, sống hèn sống hạ sống một cách nhu nhược đần độn, tính cách vừa dại gái lại còn sĩ. Từ khi còn nhỏ cho tới khi lấy vợ, cuộc đời nv9 cứ khởi sắc một chút thì lại chìm xuống hố sâu tuyệt vọng. Và thật sự là cả bố con nv9 đều đúng dạng ng đàn ông k có tự trọng k có bản lĩnh, luôn tự cho là đúng mà k nhận ra ai là sói ai là cừu. Nói thẳng ra cái bẫy của kẻ phản diện đặt ra thực chất nv9 có thể tránh được nếu anh ta là một ng lương thiện thật sự. Nếu k có ác tâm với ng khác thì chưa chắc cuộc đời anh ta đã khốn khổ khốn nạn như vậy. Một quyển tâm lý nên đọc, dù cho nv9 có khá nhiều mâu thuẫn trong tính cách, nhưng mình thích thông điệp đc gửi gắm ở đây: khoảng cách từ suy nghĩ tới hành động. Giết người, nói dễ hơn làm. Hay đúng hơn thì nghĩ dễ hơn làm.