Trungku và Atưl: Tương phùng tri kỷ

 (tiếp theo "Kentaro và tôi: Tháp Đôi Hà Nội")

Phòng làm việc củaAtưl - Cospolist Bậc Năm, chỉ huy Khu Δ9 (còn gọi là Cánh Kiến Đen, BlackAntwing) thuộc vùng Ngực Rừng - Woodchest) - không khác mấy với phòng làm việccủa giám đốc một công ty cỡ vừa vào cuối thế kỷ 20 ở Trái Đất Mẹ. Dường như chẳngcó gì chung với chủ nhân (gần như luôn mang kính đen, vòng đeo tai kếch sù gợinhớ Yul Brynner trong “Quân vương và thiếp”, môi mỏng như sắp nở nụ cười củanhà ảo thuật đại tài coi khinh khán giả), nó như phòng riêng của nhà tu khổ hạnh,của một người khô như ngói và nghiệt ngã như sự chết.

Atưl khinh loại ghếtự chuyển di. Atưl thích tự mình dịch ghế. Và mấy cái ghế ấy, nặng ra trò! Ghế ấy,khách đến đây (trong đó có Borju sếp của Atưl) hiếm người nào xê dịch nổi. Atưlngồi yên, nhìn khách mướt mồ hôi đánh vật với ghế, bằng cái nhìn lạnh lẽo điềmnhiên. Với vài ba khách hiếm hoi, Atưl hạ cố dịch ghế giùm, dáng điệu hao haonhư chủ tịch một tập đoàn Nhật Bản giằng lấy cặp từ tay thuộc hạ khi thấy kẻnày sắp xỉu. Cục chặn giấy trên bàn Atưl làm bằng đá ankorit, to hơn trứng ngỗng,nặng 48,9 ký. Atưl hay để nó trên lòng bàn tay, chậm rãi nâng lên hạ xuống theonhững đường uốn lượn như sóng. Đó như là một cách để Atưl theo dõi dòng suynghĩ của mình, phần nào đó hữu hình hóa nó thành những chuyển dịch hình sin củađá. 

Từ ô cửa sổ duy nhất,rộng và cao xứng với kích cỡ của Atưl, có thể thấy một phần thành phố Gilgamesh9 bên kia vịnh ngập trong màu cam ửng tím chiều buông. Ở một trong các tòa nhàmuôn hình muôn vẻ đó, có căn phòng nơi Atưl chờ thấy Marzenna của mình xuất hiện,một sự đợi chờ vô vọng, vô chung. Ở một tòa nhà khác (chính xác hơn là lúc tòanày khi tòa khác, khó lòng đoán trước), có căn phòng, hoặc khoảnh sân, chiếunghỉ cầu thang, buồng dụng cụ vệ sinh, hoặc ban công có những chậu cảnh lầm bụikhô héo, nơi Trungku có thể hiện ra bất cứ lúc nào như từ trong không khí, saukhi du hành nhiều vạn cây số, triệu cây số qua những đường hầm chóng mặt củapháp Chuyển Di Tức Thời mà chỉ một số hiếm hoi Cospolist Bậc Bốn trở lên, cóTrí lực trên 1800 kubi mới có thể vận dụng mà tránh được nguy cơ tự dẫn mìnhvào cõi hư vô.

Đang đọc bản tin mớitrên màn hình treo trong không khí, một tay vuốt vuốt dái tai, Atưl chợt cựamình nhìn ra đỉnh tháp Khách sạn Shakazulu vươn tít tắp bên trên thành phố “giốngnhư ảo vọng về hạnh phúc vĩnh hằng treo tít tắp bên trên xú uế và nhỏ mọn củanhân gian”. Ruột Atưl cho biết, đâu đó trong không-thời gian, Chuyển Di Tức Thờivừa mới hoàn thành. Trực cảm làm ruột Atưl cơ hồ thắt lại. Một sự thắt ruộttương tự cũng xuất hiện nếu ở đâu đó vừa xảy ra cái chết bất thường cùng lúc củanhiều sinh thể. Khả năng này đối với Trungku là một thế mạnh, một ‘ân sủng Trờiban’, đối với Atưl là một sự rầy rà. Atưl dùng mắt tắt màn hình, thế rồi, thọcngón tay to gấp đôi người thường vào lỗ mũi, Atưl ngoáy một cách tập trung vàtrầm tư. Với một số khách, Atưl ngoáy mũi, với một số khác Atưl gại gại viềnmép, với số khác nữa Atưl giựt giựt dái tai hoặc xoa xoa cái bớt màu chàm nhạt ởquai hàm trái. Thấy đối phương bị những động tác đó làm phân tâm, Atưl dần dầnnở nụ cười mỏng dính, lạnh băng. Với số ít những người từ đầu chí cuối nhìn thẳngvào Atưl, không loạn động, không đánh mất mình, với chánh niệm tỉnh giác, Atưlcũng mỉm cười, một nụ cười dày hơn, ấm hơn đôi chút. Khác với Atưl, Trungku gầnnhư không bao giờ cười. Với Atưl, chuyện đó giống như thể Trungku sinh ra vớihai chân lành lặn về mặt vật lý nhưng đầu Trungku tin chắc một trong hai chânmình bị thọt và hệ quả là một chân thực sự thọt. Thật ra chính Atưl chân thọttuy không ai biết nguyên nhân, không ai biết lý do tại sao Atưl không thay nó bằngchân lành. Có khi Atưl tập tễnh, có khi không, và đôi người có cơ hội tận mắtthấy đoạn xương chân hơi vẹo đó, mà Atưl trình ra trong khối ảnh ba chiều nhìnnhư thể chìm trong sương.

Atưl không quay lạikhi nghe, từ phía bên phải, cách mươi mét, có tiếng xào xạc  khẽ hao hao như khi một vùng cỏ lau rậm rạpđược vẹt ra hai bên một cách khéo léo, điềm tĩnh. Ấy là Tường Chắn đang mở racho Trungku. Không phải lần nào Tường Chắn cũng đọc được và nhận ra tần số daođộng của sinh trường Trungku. Lần này nó đọc được. Vài lần khác, phải có một tổhợp tần số thích hợp giữa sinh trường của Atưl và của Trungku thì mới mở đượcTường. Có một lần kết cấu của Tường bị phá vỡ do cường độ sinh trường củaTrungku tại thời điểm đó quá mạnh. Có khi sự ma sát này với sinh trường củaTrungku khiến cho Trường phát ra âm thanh như củi nổ trong lò hoặc nùi giẻ lớn,khô cháy sém. Thường thì đó là khi tâm của Trungku đang động, song cũng có khiđó là bởi sự hiện diện của một sinh trường lạ, hẳn là mang ý đồ xâm nhập, tạithời điểm Trungku tiến vào Tường Chắn. Lần này không có âm thanh đó. Atưl khôngngoái lại. Thân tâm định tĩnh, Atưl ghi nhận sinh trường của Trungku đang tiếnlại gần. Giống như sự tiến lại gần của một khu rừng ẩm mát tầng tầng cây xanhtươi non, chính giữa là một tảng đá lớn, đen, nóng. Dường như có một khối séttích tụ và dần thành hình bên trong tảng đá, khối sét nén chặt và được kiểmsoát.

Khi Trungku còncách chừng năm mét Atưl xoay ghế lại đối diện Trungku, bày ra trọn vẹn thânhình hộ pháp vận bộ đồ trắng như tuyết. Màu trắng cơ hồ hơi thâm lại trước sựhiện diện của người kia.

Chào người anh em, Atưl nói.

Chào anh, Trungku nói.

Hai người nhìn nhau.

Ngồi đi, Atưl nói.

Trungku nhìn chiếcghế thứ hai trong phòng, cạnh vách kính cao, cách Trungku năm mét. Thay vì ra lệnhcho nó dịch chuyển, Trungku bước về phía nó, nhấc lên, đem nó tới vị trí đối diệnAtưl chừng hai mét, đặt xuống. Đoạn, đứng nhìn nó một chút, như nhìn con ngựatinh khôn biết thuận theo từng cử chỉ của mình, Trungku nhẹ nhàng ngồi xuống ghế,nhìn thẳng mắt Atưl.

Sau một lát, cặpmôi mỏng của Atưl nở thành nụ cười hao hao như của người cha muốn đùa lần cuốivới thằng con trước khi giết nó để không phải thấy nó bị người khác giết. Atưlkhẽ nghiêng đầu, như để nhìn cho ra dư ảnh của hàng trăm ngàn cây số hành trìnhcùng với tất cả những bão từ, gió mặt trời, phóng xạ, vẩn thạch, rác vũ trụ màbờ má, quai hàm, vành tai, mé đầu của Trungku đã kinh qua. Rốt cuộc Atưl nói:

Mệt không, người anh em?

Atưl không chờ câutrả lời. Trungku im lặng. Atưl nhìn Trungku một chặp, dùng Mắt Bên Trong để đolường cơn mệt mỏi của Trungku nếu có, mức độ chậm lại của các liên kết nơrontrong não Trungku.

Sau một hồi Atưl nói:

Đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau,Trungku?

Điềm tĩnh, Trungku nhìn sâu vào Atưl.

Ba trăm bảy mươi tám năm, mười một tháng, chínngày, Trungku nói.

Cậu đã về đâu, Trungku?

Gặp lại anh tôi vui, Atưl, sau một hồi Trungkunói.

Atưl cười khẩy nhìn bạn.

Để tôi dò xem cậu đã ở đâu nhé. Miễn là cậukhông chặn tôi.

Tôi không chặn anh.

Không đánh lạc hướng tôi, Atưl nói.

Không đánh lạc hướng anh, Trungku nói.

Không tự làm nhòe mình, Atưl nói.

Không tự làm nhòemình, Trungku nói, với một nụ cười nhẹ, nụ cười đầu tiên từ đầu đến giờ.

Chúng ta trao đổi với nhau những câu này đãbao nhiêu lần rồi, người anh em? nụ cười và mắt của Trungku nói.

Tôi có thể còn nhìnthấy lại cậu được bao nhiêu lần nữa, Trungku, nếu cậu cứ tiếp tục hành động nhưthế này? Atưl nói.

Trungku hé miệng, song im lặng. Sau một lát,Trungku nói:

Tim tôi đau, Atưl.

Tôi biết tim cậu đau, Atưl nói, nhẹ nhàng.

Sau một lát, Atưl tiếp:

Cậu càng về những thời đó, tim cậu càng đau,Trungku.

Anh không về nhữngthời đó như tôi nhưng không phải vì vậy mà tim anh không đau, Trungku nói.

Tim tôi đã đủ đauvì thời của chúng ta đây rồi. Nó không cần thêm đau, nó cần thêm rắn và mạnh.

Anh chưa đủ rắn và mạnh sao?

Với một đồng sự như cậu thì không, Trungku.

Việc tôi làm liên lụy tới anh. Tôi không muốnnhư vậy.

Atưl nhìn Trungku một hồi, cười khẩy.

Uống gì, người anh em?

Sẽ đến cái ngày anhphải trả lời trước mặt Borju về tôi. Không dễ dàng cho anh đâu, Atưl.

Uống gì, Trungku?

Trungku nhìn sâu vào mắt Atưl.

Có lẽ chúng ta không còn nhiều thời gian bênnhau, người anh em.

Cậu tin vậy sao?

Ở thế giới này thì không. Vì những gì tôi làm…sẽ làm.

Cái gì đến, sẽ đến. Uống gì, Trungku?

Nước. Tôi cần nước.

Ờ. Dĩ nhiên, Atưlnói, đứng dậy đi tới tủ âm tường, rót nước, mang lại bàn đặt trước mặt Trungku.

Trungku nhìn một hồichiếc ly bằng gốm đựng nước chưng cất, cầm lấy, chậm rãi uống cạn. Không nghetiếng nước chảy trong vòm miệng và cuống họng Trungku, như thể nước này ngấm thẳngvào thịt của đất.

Nữa không? nhìn ly rỗng, Atưl nói.

Trungku nhìn Atưl,thoáng cười. Có cái gì tồi tội trong nụ cười này, giống nụ cười của đứa trẻ mồcôi thêm một lần nữa nghe người ta hỏi về mẹ nó.

Không biết nước của cả thế giới có đủ để dậpcơn khát của tôi không, Atưl à.

Nghe đoạn, Atưlnhìn Trungku giây lát. Một tia sáng khác lạ lấp lán trong mắt Atưl, mang khí lạnhcủa tinh thể rắn, của kim loại.

Cậu có biết câu cậuvừa nói nghe giống như của một người muốn thu cả thế giới cho vào túi mìnhkhông? 

Điềm tĩnh, Trungku nhìn Atưl.

Điều đó tôi biết,Atưl. Và tôi biết anh đang nghĩ gì. Bản thân tôi có thể trở thành chính thứ màtôi muốn loại trừ.

Atưl nhìn đăm đăm vào mắt Trungku. Chậm rãi,Atưl cầm ly không đi tới tủ âm tường, rót đầy ly, đem lại bàn. Đặt ly nước trướcmặt Trungku, Atưl nói:

Mọi thứ ổn phải không, người anh em?

Trungku im lặng nhìn ly nước.

Ổn đối với anh, nếu anh nghĩ vậy, Atưl.

Ok. Thế giới này làquả trứng mà ta xòe tay ráng giữ cho không rớt xuống bể toang giữa khi đang đứngtrên boong con tàu tròng trành trồi hụp như điên giữa bão dữ. Quả trứng đó làcái người ta vẫn gọi là bình an trật tự xã hội. Đến giờ chúng ta chưa làm trứngrơi trứng bể, Trungku. Cố nhiên chúng ta chả mong gì hơn là bão giông ấy hãy dứtđi, biến đi càng sớm càng tốt, nhưng mà cậu cũng biết, hạng bọt bèo như chúngta sao có thể ra lệnh cho bão được. Việc của chúng ta, phận của chúng ta là làmxiếc với quả trứng bất chấp giông bão. Chấp nhận cuộc chơi, một cách tận tụy vàkiêu hãnh, dù đôi khi muốn phát điên. Chúng ta làm việc đó tốt. Cậu làm việc đótốt.

Có một quãng lặng ngắn trước khi Trungku nói.

Khi nhìn ra xa hơn, tôi không thấy mình làm tốtnữa.

Việc của chúng talà chỉ nhìn ra xa khi cần thiết. Cậu nhìn ra xa hơi quá nhiều.

Trungku lặng. Và,khi Trungku cất tiếng, có cảm tưởng như cùng lúc, ở đâu đó trong không-thờigian, có một quả xakê chín rơi xuống nền gạch ướt sương.

Anh có muốn biết chuyến trở về gần nhất củatôi là như thế nào không?

Có. Nói đi.

Trungku nhìn Atưl một lát, như thể tì vào ngườikia làm chỗ dựa cho lời có thể thành hình.

Tôi trở về ngôi nhàcó vợ tôi, người tôi yêu. Giữa khuya. Tôi đi nhẹ, sợ làm nàng thức giấc. Tôi vềkhông báo trước, nên nàng không thức đợi tôi.

Trungku lặng.

Atưl (giọng châm biếm):

Từ vườn khuya bước về

Bàn chân ai rất nhẹ

Tựa hồn những năm xưa.

Lại là cái xứ của tay nhạc sĩ đó chớ gì.

Phải. Khi ông ấy còn sống. Những năm đầu sau sựkiện ngày 30 tháng Tư.

Cái thời chả dễ dàng gì.

Phải.

Tiếp đi. Cậu đi nhẹ,sợ làm nàng thức giấc. Nghĩa tình thật tuyệt. Rồi sao nữa?

Tôi ngồi ngoài hiên đợi sáng.

Không ngủ?

Có. Ngủ gục chút rồisực tỉnh, vài lần. Gần sáng tôi nằm xuống, lấy ba lô làm gối, ngủ như chưa từngđược ngủ.

Sáng ra thì sao?

Tôi không nán lại đếnsáng. Gà gáy lần thứ hai, tôi rời khỏi thân anh ta, để anh ta và vợ anh ta lạiđó, quay về đây, gặp anh.

Tại sao không nán lại lâu hơn? Đã cất công đixa như thế.

Trungku lặng một lát.

Tôi đã thấy cô ấy chết như thế nào.

Cậu đang nói tới tôinào? Trungku đang ngồi trước mặt tôi đây hay là cái gã ở thế kỷ 20 có hân hạnhđược cậu mượn thân?

Cảnh đó anh takhông thấy. Tôi thấy. Nhưng anh ta sẽ biết. Tôi rút lui để anh ta có thể mộtmình nhận trọn cái trái đó, cả ngọt lẫn đắng.

Liệu một mình thằngcha có gánh nổi không? Nhiều lần trước cậu nán lại lâu hơn. Có cậu ở đó, tấmlinh hồn mong manh của mấy kẻ đó may ra không bị suy sụp, họ không tự tử, khônghóa điên, không giết người hàng loạt, có lần cậu nói với tôi thế, hả. Nghĩa cửđẹp phết, Trungku. Chỉ là không thuộc phạm vi nhiệm vụ của Cospolist.

Trungku im lặng.

Tôi gặp Adam Justemann ở đó, Trungku nói.

Atưl chu miệng như sắp huýt sáo.

Vậy sao.

Nhìn sâu vào mắt Atưl, Trungku nói, sau một chặpim lặng:

Người con gái ngồi mơ thanh bình

Yêu quê hương như đã yêu mình

Là cô ấy đó. Adam Justemann là một trong nhữngngười giết cô ấy.

À. Không chỉ một.

Một quãng lặng nữa trôi qua trước khi Trungkunói tiếp.

Hiếp và giết cô ấy.

Tuyệt. Rồi sao nữa?

Trungku lặng.

Tôi chỉ mới phân lậpđược khoảng 40 phần trăm dư chấn của vụ này trong không-thời gian gian. Một mẩucủa nó có thể sẽ bùng ra sau đây hai tiếng cách đây từ một ngàn đến một ngàn batrăm năm mươi cây số theo hướng tây - tây bắc. Tôi đã báo cho mấy người ở đó.

Tôi thấy trong mắt cậu vết thương trong tim cậu,sau một thoáng lặng Atưl nói.

Anh cũng có vết thương trong tim anh, Atưl.

Atưl không tỏ vẻ gì là có nghe thấy câu đó.

Tôi nói gì với cậu ngay từ đầu, cậu nhớ chứ?

Anh nói rằng tôi không thích hợp để làmCospolist.

Trungku cười nhẹ.

Tôi làm Cospolist được hơn sáu mươi năm rồi,Atưl.

Phải. Và trong ngần ấy năm cậu cười được baonhiêu lần?

Đó không phải việc của anh.

Bảo đảm rằng thần kinh cậu luôn trong tầm kiểmsoát là việc của tôi.

Một thoáng lặng.

Thần kinh tôi luôn trong tầm kiểm soát, vì tôicó việc phải làm, Trungku nói.

Cậu chỉ có chừng đó để nói với tôi hay sao?

Trungku im. Sau đó, giọng và thần khí mềm ra,Trungku nói:

Sẽ đến lúc tôinương cậy vào anh. Tôi rồi sẽ có lúc cần tới tình yêu thương của anh, Atưl.

Cậu định làm gì?Atưl nói, giọng dường như đanh hơn bình thường, dường như không.

Trungku chợt ngoáiđầu về một hướng, giống như người nghe gió thổi mạnh và nghĩ tới những cây nonmình trồng đang bắt đầu lớn ở trong vườn.

Cô ấy đang nuôi con mười tháng tuổi, Atưl.

Đứa nhỏ thì sao? sau một quãng lặng Atưl nói.

Trungku ngoái lại,và Atưl thấy trong mắt bạn cái ánh sáng tuyền đen mà Atưl thường thấy ở nhữngngười nhất quyết tiến dần vào sự chết.

Chúng giết, Trungku nói. Để yên nó thì nó khócnó la, bực mình.

Atưl im lặng.

Tôi sẽ không ngừnglại đâu, Trungku nói. (Ngừng một chút, bỗng mỉm một nụ cười lạ lùng.) Với lại,cuộc chơi này kể cũng thú mà, Atưl.

Ha! Phải. Thú. Phảicó cái gì đó thú trong công việc chúng ta làm để chúng ta không nổi điên lên. Hẳnrồi. Đương nhiên rồi, người anh em.

Trungku cầm ly lên,ngắm nghía một hồi, đoạn giang thẳng tay ném vào bức tường trước mặt. Cái lychìm nghỉm vào tường và biến mất vô thanh như chìm vào một vùng sương.

Adam Justemann làcon thú điên ngoại hạng mà tôi theo sát và nghênh chiến với niềm hứng thú ngoạihạng và điều này hắn biết rõ cũng như tôi, Trungku nói. Phải, cuộc chơi này lớn,cuộc chơi này thú, và tôi không từ bỏ nó đâu, Atưl. Với một con cá sộp như y,mà đến cả mẩu cứt són ra cũng đấu giá được hàng triệu đô, anh không thể muốn dừnglà dừng. Cũng như mối tình lớn của đời anh thôi, Atưl. Anh không thể muốn dừnglà dừng.

Atưl như không nghe thấy câu đó.

ATƯL: Tại sao cậu lạimạnh đến như vậy, Trungku? Không cần thiết. Ha. Kể cũng tức cười rằng tôi là cấptrên của cậu. Đáng lẽ ngược lại mới đúng, nhưng tôi vẫn cứ là kẻ phải kìm giữ cậu.

TRUNGKU:

“Một ngày về không/ hai tay quy hàng”. Nhiều thế kỷ trước, Trịnh Công Sơn (người mà anh luôn nhắcbằng một cái cười khẩy, Atưl) viết vậy trong một bài hát. Nó là về con người.Nó là về tôi bởi tôi là con người. Sẽ có ngày tôi về không, quy hàng, chẳng đểanh phải tốn quá nhiều sức. Hiện thời chưa phải lúc đó, nên anh sẽ tiếp tục phảilên bờ xuống ruộng vì tôi. Tôi rất tiếc, người anh em.

Giờ cậu đi đâu?

Một cơ nhỏ trên máTrungku thoáng động, như thể một mô mềm bên trong Trungku bị lưỡi dao lam vụtkhía qua.

Tôi muốn gặp Natai, Trungku nói. Nàng không đểtôi gặp đâu, anh biết mà.

Rồi sao?

Trungku nhìn ra đâu đó bên kia vách.

Tôi sẽ quay lại đó.Đó là nơi tôi phải trở về. (lặng) Hiếm có thời nào và nơi nào khác mà con ngườiphải trải qua nhiều thống khổ đến như vậy, có nhiều vấn nạn nhân sinh đến như vậy.

Trungku ngừng, nhìn bạn.

Tôi sẽ về đó lại. Anh có thể gặp tôi ở đó,Atưl.

Tôi có cần nói cậu hay tôi muốn đi đâu, muốnlàm gì không nhỉ.

Được thôi, Trungkunói, cười nhẹ. Anh có thể về đó gặp tôi mà tôi không biết. Anh có thể xuất hiệnnhư là người con gái tôi yêu bằng một tình yêu sét đánh, ân nhân của tôi, taynhà báo lẵng nhẵng quấy rầy tôi hoặc bà già hơi dị dị mà tôi sơ ý hích vào khichen giữa lối đông. Kiểu của anh là vậy, Atưl. Không biết rồi ra tôi có nhận raanh không. Mong là tôi sẽ không gây tổn thương cho anh.

Tôi có thể đến thămcậu như là một con ruồi mà cậu muốn đập chết, Atưl nói, cười nhạt. Hoặc là ngườiđàn bà chẳng lấy gì làm đẹp nhưng cậu mới gặp lần đầu là lập tức thèm phát điênlên, một cơn thèm quái gở chả khác gì bỗng dưng cậu thèm khát đâm đầu xuống vực.Nhưng mà chẳng phải vực sâu chính là cái chỗ cậu luôn luôn đâm đầu xuống haysao, dù đó là người đàn bà cậu yêu hay là việc cậu muốn làm? Tôi biết nói điềunày ra vô ích nhưng tôi vẫn nói: dù cậu đang định làm gì đi nữa, hãy nghĩ mộttrăm lần. Tôi bất lực với cậu không có nghĩa là Cospol bất lực với cậu, HỌ bấtlực với cậu. Họ sẽ cho cậu biết thật ra cậu làm được cái gì.

Trungku nhìn Atưl một chặp, đầy thân ái và dịudàng.

Cám ơn anh đã nói vớitôi như vậy, Atưl. Về phần mình, anh có thể làm gì với tôi thì hãy làm cho bằnghết nhé. Tôi rất tiếc nếu anh và mọi người sẽ còn vất vả nhiều vì tôi.

Ngừng một chút, ngoảnh sang hướng khác, rồi lạinhìn Atưl, Trungku nói:

Thế gian buồn thật, người anh em.

Ha! Atưl bật cườithành tiếng. Cậu có biết rằng tôi rất muốn đánh gãy răng cậu không, Trungku? Vìcậu nói đúng. Người ta biết vậy đã nhiều ngàn năm nay vậy mà cậu thốt ra như thểmãi đến giờ cậu mới biết. Quỷ tha ma bắt cậu, Trungku.

Tôi biết mình đángăn đấm, bị một người như anh cho ăn đấm, Atưl. Nhưng tôi sẽ làm việc phải làm.Ít nhất là một vài cái trong những cái đau như thế phải chấm dứt. Bằng cách nàođó.

Cậu biết rõ có những việc gì cậu không thểlàm. Cậu không phải Chúa Trời.

Dĩ nhiên tôi khôngphải Chúa Trời. Tôi chỉ làm hết những gì làm được trong khuôn khổ phận ngườithôi.

Trungku ngừng, nhưchợt nhận ra mình đang chìm vào một vùng sương chỉ một mình Trungku thấy.

Anh biết rõ như tôirằng gia tộc Justemann nằm ở vị thế nào. Họ cao hơn Cospol.

ATƯL (lạnh): Chuyệnđó con nít cũng biết. Chúng ta làm những gì Cospol cho phép chúng ta làm, vậylà đủ để không hổ thẹn làm người rồi, Trungku.

Một quãng lặng.

TRUNGKU: Tôi hổ thẹnbởi loài người không thể làm gì được gia tộc Justemann.

ATƯL: Cậu có nhớtrong ‘Bhagavad Gita’ Krishna nói câu gì khét tiếng nhất không?

TRUNGKU: “Ta là Kẻ Hủy Diệt Các Thế Giới.”

ATƯL: Cậu có phải Krishna không?

TRUNGKU: Tôi chỉ muốn hủy diệt một trong nhiềusự ác lớn thôi, Atưl.

ATƯL: (sau mộtthoáng lặng) Cậu có đủ phẩm cách để tự mình quyết định về chuyện đó sao,Trungku?

TRUNGKU: (từ từ mỉmnụ cười là lạ) Anh không thấy mình đặt câu hỏi thừa hay sao, Atưl? (lặng) Có phẩmcách hay không, là dựa vào tiêu chí và định nghĩa của ai? Nếu tôi không phảiChúa Trời, thì ai đặt định ra tiêu chí và định nghĩa kia cũng không phải ChúaTrời. Nếu là Chúa Trời, có lẽ tôi sẽ lắng nghe. Một mình ngài thôi.

Tôi phải làm, Atưl. Dù thế giới ngoài kia sẽnói gì làm gì đi chăng nữa.

(lặng)

Lúc này tôi chỉ bậntâm mình có đủ phẩm cách tinh thần để gặp Natai một lần nữa hay không thôi.

ATƯL: Cậu thành thựcnghĩ rằng cậu làm việc đó thì cơ hội gặp Natai sẽ nhiều hơn một chút hay sao? Đầucậu có còn đó không, Trungku?

Trungku nhìn Atưl mộtlát, mắt có vẻ đầy nước, hình như không. Thế rồi, không nói một lời, thân thểTrungku bắt đầu nhạt dần, mờ dần cho đến khi biến hẳn vào không trung. Atưl điềmnhiên nhìn cảnh đó như nhìn một vạt nắng trên tường dần tắt. Ngay từ đầu Atưlđã ngờ ngợ rằng trước mặt mình không phải Trungku mà là phóng ảnh của Trungku.Tạo ra một phóng ảnh của bản thân mình với mật độ vật chất viên mãn đến mứcngay cả Atưl cũng khó lòng phân định rõ ràng, đó là việc chỉ mình Trungku làmđược thôi.

Chậm rãi đưa tay ngoáy mũi, Atưl nói:

Vậy là cậu đang ở đâu, Trungku?

Anh có thể tìm ra tôi mà, có tiếng Trungkunói.

Chậm rãi, Atưl ngả người vào ghế.

Cố nhiên tôi sẽ tìmra cậu, Trungku. Hai nguyên tử ở hai đầu vũ trụ cũng có thể nhận ra nhau mà.

Giọng Trungku nói:

Tôi sẽ quay về căn nhà đó, gặp cô ấy. Tôi muốnmột lần ru cô ấy ngủ. Cùng với anh ta, chồng cô ấy, ru cô ấy ngủ. Cô ấy khôngcòn sống lâu nữa, Atưl.

(Ngừng một chút.)

Những việc khác ởđây, tôi đã làm tròn cả rồi phải không, Atưl? Nếu đúng vậy, hãy để tôi làm trònviệc nhỏ này cho người đàn bà đã một lần chờ tôi về.

Sau một hồi lặngAtưl nói, giọng rền như chiếc chuông lớn vừa bất thần bị rạn, một đường rạn duynhất mảnh như sợi chỉ:

Chúng tôi sẽ tìm ra cậu và ngăn cậu lại. Đừngquá tin vào bản thân, Trungku.

Sau đó là một hồi lặngdài, càng thêm yên lặng bởi âm thanh duy nhất là tiếng gió lùa qua rặng cây ôliu ở một nơi mà Atưl thỉnh thoảng muốn tìm về nghỉ ngơi chốc lát. Gió lùa rặngcây và sự im lặng làm tâm trí Atưl dần dần dịu lại. Đến một lúc bắt đầu có tiếngmưa, ban đầu rất khẽ, về sau to lên đôi chút. Lẫn trong tiếng mưa, tròn, mềm,trong trẻo, lại đến trong trung khu thần kinh của Atưl giọng của Trungku.

Bài hát này của người Nga, anh có lần nghecùng tôi, chắc anh đã quên. Nó là về tôi đó.

 

Mùa xuân đến,nào có phải cho tôi

Sông Đôngtràn bờ, nào có phải cho tôi

Tim thiếu nữrộn ràng

Khấp khởiyêu đương, nào có phải cho tôi

Vườn tược nởhoa, nào có phải cho tôi

Rừng tronglũng nở hoa

Họa mi hótđón xuân, nào có phải cho tôi

Tựa kimcương dòng suối thầm thì

Ở đó cónàng con gái mày đen nhanh nhánh

Nàng lớnlên, nào có phải cho tôi.

Dành chotôi là mẩu đạn chì

Cắm vàothân tôi trắng trẻo.

Lệ đắngtuôn.

Đó, cuộc đờidành để cho tôi.

'Secrets of the Earth' - Ania Tomicka

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on September 24, 2025 21:29
No comments have been added yet.


Trần Tiễn Cao Đăng's Blog

Trần Tiễn Cao Đăng
Trần Tiễn Cao Đăng isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Trần Tiễn Cao Đăng's blog with rss.