Hạnh phúc đi chậm như đứa trẻ cầm đèn lồng
Bốn mẹ con tôi đã có một đêm rằm Trung Thu cực kỳ hạnh phúc và thú vị khi đi bộ giữa những con phố cổ của Hà Nội. Trăng sáng trên cao, đèn lồng muôn màu và muôn hình dáng trên hàng nghìn cửa hàng bán đồ chơi thiếu nhi hai bên đường phố. Lũ trẻ nhà tôi đòi mẹ mua đèn ông sao đủ màu, sau đó các cậu nhóc vừa lũn chũn đi bộ theo mẹ vừa cầm đèn ông sao giơ cao trên đầu.
Thật khó xử khi lũ trẻ con nhà tôi đứng giữa hàng ngàn món đồ chơi, vì chúng đòi mua tất cả những gì mắt chúng nhìn thấy! Náo nhiệt nhất là những gian hàng bán mặt nạ hóa trang, vương miện hay tai thỏ. Chỉ vì rất đông bạn trẻ tới đó vừa chọn đồ chơi vừa tranh thủ chụp hình.
Gần ba mươi năm trước tôi cũng đón Trung Thu trên phố Hàng Mã như thế này, khi ấy Hà Nội nghèo, người thưa, đồ chơi Trung Thu đều tự làm bằng tre và giấy màu, tôi chỉ đi xem phố, chẳng được bố mẹ cho tiền mua gì. Bây giờ người Hà Nội giàu có hơn, bố mẹ mua đồ chơi cho con chẳng cần đắn đo nhiều. Niềm vui đêm Trung Thu đã chuyển từ “ăn” sang “chơi”, chuyển từ Tết thiếu nhi thành Tết đoàn viên của những gia đình nhỏ, và dịp hò hẹn những bạn trẻ đang bước vào yêu.
Tôi nghĩ hạnh phúc lớn nhất là gia đình tôi luôn bên nhau vui sướng đón những mùa Trung Thu, khi cuộc sống thay đổi quá nhanh ngoài kia.
Khi người sống vội hơn, khi những tòa nhà càng xây càng cao, đường mỗi ngày thêm đông, những giây phút sum họp gia đình mỗi năm lại thưa hơn. Như thể chúng ta luôn vội vã đi tới tương lai. Nhưng nếu hạnh phúc đi chậm như một đứa trẻ cầm đèn lồng, bạn có sẵn sàng chậm lại chờ hạnh phúc của mình theo kịp không?
My kids and I had a wonderful evening walking around the ancient Hanoi streets for the mid-autumn festival. The full moon was shining bright above us, colorful lanterns were everywhere and shops were selling toys at both sides of the streets. My little angels tottered after me with their miniature steps while happily holding the lanterns – which they demanded I buy for them – high above their heads, as if they were showing them off to the moon and the stars.
They stood among thousands of toys, with their wide eyes telling me they wanted to bring everything home. The busiest booths were those that sold costume masks, crowns or bunny masks. They attracted countless young people, browsing toys and taking photos with their loved ones.
Thirty years ago, I enjoyed my mid autumn night on Hang Ma Street much like this. Hanoi was still in its early days with less people, but still with many handmade toys crafted from color paper and bamboo. Only, I was walking down the street without any money, unable to buy anything. Today Hanoi people are fortunate to live in a better economy. Parents bought toys for their kids without blinking. What used to be the simple joy of gathering to eat during the mid-autumn festival now became the excitement of venturing out exploring the streets. The festival, which once was mainly for children, now entertained families and young couples alike.
To me, the happiest moment was gathering with my family under the moonlit sky watching life fly by.
People are living faster. Buildings are getting higher. Streets are becoming more crowded. At the same time, it seems that family gatherings are becoming less frequent. Are we rushing our lives for a better future? What if happiness is walking slowly behind us, disguised as steps of a child holding a lantern? Would you be willing to slow down a bit and wait for yours?
Filed under: tản văn
Trang Hạ's Blog
- Trang Hạ's profile
- 33 followers

